Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2053 - Vô quân nhất phát (8)

Trong rất nhiều Bỉ Ngạn Tai họa đen tối, Si Đồng Chân Chủ bình thường phổ thông, có thể coi như là tầm thường, nhưng Bạch Đông Lâm biết, Hắc Nguyên cũng biết người kia quan trọng cỡ nào.
Trước đây lúc thân chết đi, bởi vì tò mò về hình thức tồn tại của Bỉ Ngạn nên hắn đã dùng ý chí người quan sát quét ngang Si Đồng Chân Chủ, trong lúc vô ý phát hiện ra máu siêu thoát trong tấm bia đá, cùng với Ngoan Nhân Đại Đế bị trấn áp dưới đó.
Bây giờ nghĩ lại, một giọt máu đó hẳn là của Hắc Nguyên rồi.
Một chút tin tức tụ tập vào nhau, đã có thể đoán được sẽ phát sinh việc gì, hắn muốn cứ lại Ngoan Nhân trước khi bi kịch xảy ra.
Cảm giác dung nhập vào sức mạnh dòng xoáy, không ngừng lan tràn, thực lực tăng vọt, cùng với ý thức mạnh lên, cộng thêm đặc tính của “Vùng đất Hôi Tịch” khiến tốc độ này vô cùng mãnh liệt, mỗi một cái nháy mắt đều có tất cả bên trong vô số chư thiên, giới vực vô biên hiện lên ở trong đầu hắn.
Nếu như, không có máu siêu thoát thường xuyên kéo tuyến thời gian thần thánh, bao trùm tất cả, Bạch Đông Lâm hoàn toàn có thể trở lại quá khứ, chém giết Si Đồng Chân Chủ, cứu ra Ngoan Nhân ở bên ngoài Chư Thiên Thái Hạo.
Nếu như trước đây hắn không có ngây người, đúng lúc phái ra một phân thân, lấy trạng thái người quan sát ẩn nấp ở bên cạnh Si Đồng Chân Chủ...
Đáng tiếc không có nhiều nếu như như vậy, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này thôi.
“Nhanh! Nhanh! Nhanh hơn chút nữa!”
Phạm vi lục soát thật sự là quá mức khổng lồ, vẫn còn dính dáng đến vòng xoáy chư thiên Tai họa đen tối nên đã cắt đứt khả năng lợi dụng sức mạnh Khái Niệm, chỉ có thể sử dụng sức mạnh dòng xoáy càng thêm bí ẩn.
“Đúng rồi! Miếng tự phù nọ...”
Bạch Đông Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Trước đây hắn bất chất nguy hiểm ý thức bị hỏng mất, mạnh mẽ ghi nhớ tự phù ở bên trong một giọt máu nọ, có lẽ nó có thể giúp ích được gì đó.
Trước đây không nhìn ra được áo nghĩa của nó, thành tựu siêu thoát rồi mới hiểu được, tự phù đó là kết quả của sự dung hợp của nhiều loại khái niệm, là đơn nguyên cơ bản cấu thành sức mạnh Tự Sự.
Nó, không hề nghi ngờ cũng là một loại Tín Tiêu!
Bạch Đông Lâm chợt suy nghĩ, khắc ghi luồng dao động đặc biệt của tự phù, đồng thời chuyển hóa nó thành đoạn tần số của vòng xoáy, cảm giác không cần phải xâm nhập sâu như vậy, tốc độ mở rộng nhất thời tăng vọt hàng tỉ lần.
“Ha, thằng nhãi, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”
...
Biển Ảo Tưởng.
Biển này sặc sỡ, sáng lạn màu sắc vô tận, ảo giác quang ảnh vô biên, chính là vọng tưởng, tuệ đọc, linh quang, tưởng tượng của tất cả sinh linh trí tuệ hợp dòng tạo thành.
Một vị trí kỳ dị như vậy trước đây Si Đồng Chân Chủ đừng nói đã tới, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua bao giờ.
Trước đây không lâu bị Hắc Nguyên đập một phát tống vào đây, lúc này hắn vẫn còn đang ở trong trại thái ngớ người, không rõ ràng cho lắm nên chỉ có thể thành thành thật thật ngây ra tại chỗ, nơm nớp lo sợ, coi điểm sáng hư huyễn thường thường bay qua ấy là hồng thủy mãnh thú, không dám đụng vào một chút nào.
“Chủ ta...”
Sắc mặt Si Đồng Chân Chủ thành kính, trước sau như một quỳ ở dưới tấm bia đá, bóng lưng cao ngất, vô tận năm tháng vẫn mãi mãi như vậy.
Vù vù!
Như thể nghe thấy được tiếng cầu khẩn, tấm bia đá khẽ run lên, mạnh mẽ toát ra huyết quang vô tận.
Trong ánh mắt khiếp sợ, không thể tin tưởng của Si Đồng Chân Chủ, hào quang màu đỏ tươi giống như biển máu quay cuồng, trong nháy mắt ngưng kết thành một cự chưởng vô ngần lan tràn khắp mấy trăm Siêu Niệm, ngón tay bấm ấn quyết không hiểu, hung hăng đè xuống.
Dưới uy năng kinh khủng ấy biển Ảo Tưởng cũng quay cuồng sợ run, đại lục thi hài nơi Si Đồng Chân Chủ ở là trung tâm huyết chưởng tỏa định, giống như lá rách trong mua to gió lớn, mịt mù nhỏ bé đến đáng thương.
“Chủ ta! Vì sao?!”
Lúc này Hắc Nguyên đã lửa giận công tâm, tức giận hổn hển, chỉ muốn lập tức gạt bỏ Ngoan Nhân, đâu lo lắng đến tên Si Đồng Chân Chủ nhỏ nhoi kia chứ?
Con kiến mà thôi!
Si Đồng Chân Chủ sinh lòng tuyệt vọng, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, cho đến chết cũng thành thành thật thật quỳ nguyên chỗ đó.
Chờ giây lát nhưng lại phát hiện mình còn sống, hắn không khỏi hô to trong lòng chủ ta từ bi. Hắn mở mắt nhìn lại, thần sắc cuồng nhiệt nhất thời dại ra.
Chỉ thấy trên tấm bia đá chẳng biết xuất hiện một bóng người từ lúc nào, tuy nhỏ bé nhưng bóng lưng lại có vẻ to lớn cao ngất không gì sánh được, một tay giơ lên cao, cứng rắn đỡ lấy huyết chưởng kinh khủng ấy.
“Khà khà, không tệ không tệ, cuối cùng lão tử cũng đuổi kịp rồi!”
“Si Đồng lão quỷ, đã lâu không gặp.”
Bạch Đông Lâm quay đầu lại nhìn xuống, nhếch miệng cười, hàm răng trắng như tuyết suýt chút nữa thì làm sáng mù mắt chó của Si Đồng Chân Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận