Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 503: Tuyết Bạch Thần Lộc nổ tung

Nếu các hạt tạo nên vật chất của thế giới này được coi là nguyên tử, hình thức cấu trúc nguyên tử bên ngoài cơ thể của Bạch Đông Lâm đã thay đổi. Các electron bên ngoài hạt nhân của mỗi nguyên tử được dán chặt vào hạt nhân, các chất thông thường được tạo thành từ các nguyên tử, trong khi da bề mặt của Bạch Đông Lâm được tạo thành từ hạt nhân, không hề có khoảng cách nào.
Phòng thủ cực kỳ khủng khiếp.
Trong lòng Bạch Đông Lâm cũng bất đắc dĩ, căn bản là hắn cũng không cố ý đề cao lực phòng ngự của mình, đây chính là do tu luyện Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh, mở ra rất nhiều linh khiếu ẩn tàng tự ý bổ sung thêm hàng phòng ngự.
Tu vi càng cao, thực lực càng mạnh, phòng ngự càng mạnh, đây là thay đổi bị động, cũng là để phù hợp với quy luật của tự nhiên, hắn cũng không thể nào làm khác được.
Lực phòng ngự không ngừng tăng cường, đã bắt đầu có chút ngăn cản hắn cường hóa năng lượng.
Ý niệm vừa động.
Làn da không hề sứt mẻ bên ngoài cơ thể hắn hơi nứt ra, hơi thở quỷ dị vẫn vây quanh bên ngoài da của hắn giống như là cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, trong nháy mắt thẩm thấu toàn bộ vào vết nứt trên da, chui vào cơ thể hắn.
Các tế bào cơ thể của Đông Bạch Lâm cải biến, chỉ phát sinh bên ngoài cơ thể, trước mắt ngoại trừ làn da ra, phòng ngự bên trong cơ thể hắn cũng không khoa trương như vậy.
Nơi khí tức quỷ dị đi qua, máu và thịt đã bắt đầu thối rữa, kinh mạch linh khiếu bắt đầu khô héo, dưới sự khống chế của hắn, tất cả năng lượng trong cơ thể toàn bộ hội tụ lại, tùy ý để thứ kia phá hư mọi thứ.
Từng cỗ năng lượng đã cường hóa tràn vào bên trong Thần Hồn, đau khổ kèm theo thực lực tăng lên một cách vui sướng, Bạch Đông Lâm không khỏi thoải mái để thở dài ra một hơi.
Haaa!
Xung quanh không ít tu sĩ có thực lực thấp kém khác nhau đột ngột vang lên tiếng gào thét thảm khốc, hai tay ở trên người không ngừng gãi, gãi sâu đến mức có thể thấy rõ xương, máu tươi có màu đen kịt bắt đầu phun ra.
Xì xì xì!
Kèm theo tiếng rắc rắc chói tai, toát ra từng trận khói nhẹ u lam, tiếng kêu thảm thiết ngày càng yếu ớt đi, cuối cùng hóa thành một đống cặn xương đen kịt phun ra tại chỗ.
Kể cả có pháp bảo thì trên người cũng bị kịch độc ăn mòn thành một đống phế liệu.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi động, ngón tay khẽ búng, hơn mười chấm đen không thể nhìn thấy bắn ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể hơn mười tu sĩ đang gian khổ chống cự lại kịch độc quỷ dị ăn mòn.
Chấm đen tựa như có lực hút kỳ lạ, xoay quay nhiều vòng trong cơ thể những tu sĩ này, liền đem tất cả kịch độc quỷ dị trong cơ thể của những tu sĩ này hội tụ thành một khối, mạnh mẽ mà nhổ bỏ ra, sau đó bay về bên trong cơ thể của Bạch Đông Lâm, làm ra một chút cống hiến vì cường hoá năng lượng.
Hơn mười tu sĩ vừa chạy trốn khỏi tay tử thần, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt cực kỳ khó coi.
Thậm chí bọn hắn còn không biết đối phương ra tay như thế nào, thiếu chút nữa hóa thành cặn xương đen kịt mà chết đi.
Trong lòng sinh ra một cảm giác vô lực, là bọn hắn quá mức tự đại cuồng vọng, cho dù là cùng một cảnh giới, nhưng thực lực của bọn họ cùng những thiên tài yêu nghiệt này lại chênh lệch, cũng giống như bùn với đất.
Lại còn muốn đoạt lấy thức ăn trong tay những quái vật này, thật sự là suy nghĩ viển vong.
Dưới sự ảm đạm, trong lòng không khỏi sinh ra ý định rút lui, hai tay run rẩy chắp tay cung kính.
“Đa tạ ân nhân cứu mạng!”
Dứt lời, mấy người cũng không thèm quay đầu lại, hóa thành ánh sáng lấp lánh, lập tức bỏ chạy.
Ngoại trừ hơn mười người có thực lực không tệ ra, người mua bảo vật có bia Tiêm Giác may mắn được Bạch Đông cứu ra, những tu sĩ có thực lực thấp kém còn lại sẽ không có vận may như vậy, đều hóa thành cặn xương đen, thành một xác chết.
Hắn cũng không phải là người tốt, những người này vì trong lòng có tham lam mà chết, coi như là lấy chết hữu đạo.
“Nam mô A Di Đà Phật! Thí chủ đuổi bọn hắn đi là được, cần gì phải ra tay tàn nhẫn như thế này chứ?”
Ngộ Phàm hai tay chắp lại, thần sắc buồn bã, ánh sáng của Phật trong cơ thể dâng trào thiêu đốt, đem kịch độc quỷ dị toàn bộ đốt thành hư vô.
Tất cả vừa rồi diễn ra quá nhanh, kịch độc quỷ dị đến quá mức mơ hồ, hung mãnh, hắn cũng không có cách nào ra tay để ngăn cản.
“Hừ! Con lừa trọc này, liên quan quái gì đến ngươi!”
Độc Nha Miểu Miểu mở hai mắt ra, ánh sáng u lam cực kỳ lấp lánh, đầu rắn khổng lồ dưới thân hơi chuyển động, một đôi mắt dựng thẳng lên âm lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngộ Phàm.
Hí hí hí!
Lộc kêu lên hí hí, thảm thiết đến cực điểm!
Vẻ mặt của nữ tử áo xanh biến đổi, trong nháy mắt thân ảnh vọt lên trời, phanh! Một tiếng trầm đục vang lên, Tuyết Bạch Thần Lộc thần dị phi phàm nổ tung ra trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận