Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 722: Băng Cơ Ngọc Cốt

Bạch Đông Lâm híp mắt suy tư, hắn đã hiểu rõ tình hình tại đây rồi, cũng hiểu rõ vì sao con đường thấp duy lại đưa hắn đến chỗ này. “Số mệnh, vận mệnh, quả nhiên là huyền diệu, quả nhiên là bất ngờ!”
Hắn nghĩ thầm, đúng là cầu gì được nấy mà, không cần nghĩ, chỉ nhờ vào ý trời mà cũng có kết cục thế này.
“Nhiệm vụ số năm của cuộc tuyển chọn Cực Đạo: Băng Cơ Ngọc Cốt.” Cực Bắc Vực có một tòa cung điện được xây dựng trên một núi tuyết nguy nga, đằng sau chính điện có một cái ao chứa đầy Tam Quang Băng Phách Thần Thủy, cần ngâm mình ở đó trong bảy ngày liên tục.
Mấy năm gần đây, Bạch Đông Lâm cũng hay thu thập được tin tức về các bài kiểm tra, tuyển chọn như vậy, “Cung điện nằm trên ngọn núi tuyết nguy nga nằm giữa Cực Bắc Vực”, cũng chỉ có Thánh Cung Băng Tuyết.
Hiện giờ hắn đã tới nơi này, tức là thời cơ hoàn thành nhiệm vụ này đã đến.
“Muốn lẻn vào Thánh Cung Băng Tuyết, còn phải tắm ở nơi trung tâm và quan trọng nhất của người ta, ặc, chẳng lẽ ta lại phải dùng đến cách kia sao?
Bạch Đông Lâm có vẻ rối rắm, lông mày khẽ run rẩy, do dự một lát lại thở dài, cuối cùng bước vào không gian rồi biến mất.
“Thôi, thôi, ra tay đi, nếu chậm trễ nữa thì Chân linh của nữ tử kia cũng không còn!”
Gió lạnh thổi bay lớp tuyết dưới chân Bạch Đông Lâm để lộ ra một cái thắt lưng bạch ngọc kiểu dáng cổ xưa.
Phân liệt thể rải rác khắp nơi, nhưng không phải tất cả đều bị tu sĩ thu gom.
...
Trong rừng rậm, một con Thực Linh thú cao đến mấy trượng nằm sấp trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền đang vùi mình ngủ say, hơi thở phun ra từ lỗ mũi thổi tung hàng tá bông tuyết xung quanh.
Xung quanh nó có một thanh kiếm bị gãy, váy bị hỏng, và những bông hoa mai đỏ tươi.
“Đồ súc sinh, ăn rồi ngủ, biết hưởng thụ thật đấy!”
Bạch Đông Lâm vượt qua không gian rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Thực Linh thú, hắn giơ tay lên đánh vào đầu con Thực Linh thú khổng lồ.
Ầm!
Thực Linh thú giống như gà con bị ném bay lên không rồi lại quật xuống đất.
Gừ!
Mắt nó đỏ tươi, Thực Linh thú thấy nam tử áo đen trước mặt thì rống lên như điên, nó tung người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng nhào lên người Bạch Đông Lâm, cái miệng khổng lồ như cái chậu máu mở rộng.
Bạch Đông Lâm đứng yên đó không trốn, cứ mặc kệ Thực Linh thú cắn đầu hắn tạo thành tiếng keng keng như kim loại va chạm vào nhau, đinh tai nhức óc.
Khặc!
Hàm răng là nơi cứng nhất của Thực Linh thú nhưng vẫn chẳng thể cắn nát được thần quang hộ thể của Bạch Đông Lâm, nhưng không hiểu sao, thần quang hộ thể bỗng nát vụn rồi rơi xuống đất.
“Ngươi muốn tự phun ra hay để ta làm?”
Có tiếng nói vọng ra từ trong miệng Thực Linh thú, sóng âm khiến nó trợn trắng mắt, trong đôi mắt đỏ tươi hiện lên tia hung ác, miệng há to như muốn nuốt cả Bạch Đông Lâm vào bụng.
“Ha ha, bản lĩnh thì không có nhưng dạ dày lại to phết!”
Bạch Đông Lâm bị sự to gan của con Thực Linh thú này chọc cười, hắn lắc đầu, bỗng đấm mạnh vào cằm Thực Linh thú, tay còn lại duỗi dài rồi luồn vào trong cổ họng, đi xuyên vào bụng nó mò mẫm thứ gì.
Ử ử ử!
Hai mắt Thực Linh thú trợn tròn như sắp nứt toạc, đau đớn, buồn nôn, làm cho nó sống không bằng chết, tứ chi thô to ra sức giãy dụa tạo thành những vết cào kinh khủng trên mặt đất, nhưng vẫn không thể lay động Bạch Đông Lâm.
“Hà, tìm được rồi!”
Bạch Đông Lâm bật cười vui vẻ, tay hắn rung nhẹ, Thực Linh thú lập tức hóa thành một giọt máu, chết rồi.
Hắn mở rộng bàn tay vẫn đang nhỏ máu, một cỗ Thần Hồn gần như tiêu tán hiện ra, từng hạt Thần Hồn đang không thể nghịch chuyển trở về thiên địa.
Thực Linh thú là một loại dị thú mà tất cả tu sĩ đều căm ghét, không chỉ thích giết chóc, còn thích nuốt Thần Hồn, chuyện này thì thôi không nói, nhưng chuyện đáng ghê tởm hơn là chúng nó còn nuốt luôn cả Chân Linh trong Thần Hồn.
Loại dị thú này đã đạt đến trình độ ai ai cũng ghét, sau khi bị tu sĩ Nhân tộc không ngừng vây quét nên số lượng còn rất ít, không ngờ giữa mảnh rừng hoang này lại có tận một đám.
Đám đệ tử Phi Tuyết Tông này cũng xui xẻo, vì muốn đi đường tắt nên đã lạc vào nơi này, chết không ít người, chỉ có mấy đệ tử đào thoát được.
Sau khi Thực Linh thú ăn Thần Hồn của sinh linh khác thì chưa tiêu hóa ngay mà nó sẽ cất giữ trong một không gian đặc biệt ngay trong bụng, muốn lấy được Thần Hồn bên trong đó thì một là ép Thực Linh thú tự mình phun ra, hoặc là thừa dịp nó còn sống rồi moi chúng ra như cách Bạch Đông Lâm vừa làm.
Nếu giết Thực Linh thú thì không gian đặc biệt trong bụng nó cũng biến mất luôn, Thần Hồn trong đó cũng sẽ tịch diệt, không còn khả năng vãn hồi.
“Đáng tiếc, ngươi chỉ thiếu một chút may mắn thôi, Thần Hồn không chữa trị nổi nữa rồi thì cũng chỉ còn chờ chết thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận