Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1109: Nga Noãn Thạch bình thường

Hành chi bí mặc dù tối nghĩa nhưng khi sử dụng tư duy ngộ tính của hắn và được thời gian pháp tắc gia trì thì hắn đã sớm tu hành nó đến đại viên mãn. “Tiền bối Khương vừa mới tìm ta chỉ sợ cũng là do hiếu kì cái đồ vật này là cái gì sao? Ha ha ha, gặp ta chưa chủ động cáo tri thì lão ta cũng không tốt để hỏi thăm.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên và thần sắc cứng lại. Hắn bỏ đi tạp niệm rồi hai tay bấm pháp quyết, một tia sợi tuyến màu xám xuất hiện và đây chính là thời gian cụ hiện.
Thời gian tựa như thực thể mà lưu chuyển không ngừng tại đầu ngón tay của Bạch Đông Lâm, nó bị dẫn dắt điều khiển và chậm rãi ngưng kết thành một chữ cái tỏa ra hào quang rực rỡ. Đây là hết thảy ảo diệu mà hành chi bí đã thể hiện ra bằng chữ cái – hành!
“Mở!”
Bạch Đông Lâm hét lớn một tiếng và hắn thôi động hai tay. Chữ “hành” óng ánh bắn ra và trong giây lát đã chui vào bên trong viên cầu đang lơ lửng giữa không trung.
Rắc! Rắc!
Chữ “hành” phảng phất như là một cái chìa khóa do thời gian cấu thành, nó phức tạp vô cùng. Sau khi tiến vào viên cầu thì nó liền dẫn phát sự biến hóa kịch liệt. Bên trong âm thanh thanh thúy, mặt ngoài của viên cầu không có một tia khe hở bắt đầu phân liệt, nó tựa như một đóa liên hoa nở rộ vậy.
Ánh sáng bảy màu quanh quẩn, lóe lên thần quang lộng lẫy.
Bạch Đông Lâm nhắm lại hai mắt, ánh sáng chậm rãi tán đi, dao động phức tạp cũng bình phục, và rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ một kiện đồ vật thần bí ở bên trong hoa sen kia.
“Cái này… cái này sẽ không phải là…”
Phù!
Lồng ngực Bạch Đông Lâm kịch liệt phập phồng, miệng hắn há lớn, con mắt trừng đến căng tròn, dù là một kiện chân nhất cổ khí đang tồn tại trước mặt thì hắn cũng đều không thể thất thố như vậy.
Đó là một tảng đá không theo quy tắc có màu sắc tối tăm mờ mịt, không có bất kỳ khí tức cường đại gì tràn lan ra ngoài, phảng phất như nó chỉ là một tảng đá phổ phổ thông thông. Điều bất phàm duy nhất của nó chính là mặt ngoài khắc lấy một cái văn tự mơ hồ không rõ.
“Đồ tốt! Thật sự là Ngũ Sắc Thần Thạch!”
“Hôi · Thời!”
Văn tự khắc trên tảng đá là chữ “Thời”, đây chính là tọa độ thời gian.
Bạch Đông Lâm cảm giác cổ họng của mình có chút phát khô, vì tại trước đây không lâu cũng bởi vì khối Ngũ Sắc Thần Thạch này mà đã nhấc lên gợn sóng kinh thiên, Chư Thần Thế Giới bị hủy diệt, Yêu tộc bị khu trừ,...
Những điều này đều không thoát khỏi sự liên quan với Ngũ Sắc Thần Thạch.
Đây là vật trân quý nhất thế giới, vô số cường giả đều chạy theo nó như vịt, ngay cả cường giả thập cảnh cũng vì nó mà lục đục với nhau, đánh cờ suốt một trăm nghìn tỷ năm.
Dù là chân nhất cổ khí thì cũng không có giá trị bằng nó. Ngũ Sắc Thần Thạch có giá trị bằng năm kiện chân nhất cổ khí, và nó đại biểu cho nguyên nhân căn bản của chiến tranh qua vô tận tuế nguyệt.
“Đây cũng không phải là sự vui mừng mà là sự kinh hãi, vì thứ này chính là khoai lang bỏng tay! Là khoai lang bỏng tay đó!”
Bạch Đông Lâm đè xuống tâm tư phức tạp và đưa tay nắm chặt “Hôi · Thời”, trên mặt hắn xuất hiện vẻ hiếu kì nồng đậm. Đây chính là lần thứ nhất hắn tiếp xúc gần với Ngũ Sắc Thần Thạch, ngày xưa hắn chỉ nghe tên còn gặp thì chưa từng gặp qua.
Đặt nó vào tay thì cảm thấy hơi lạnh, cũng không khác biệt so với Nga Noãn Thạch bình thường. Bàn tay hắn bạo phát thần quang và hội tụ toàn thân vĩ lực rồi hung hăng bóp lại, nhưng mà chưa từng lưu lại một tia vết tích tại mặt ngoài của nó. Hắn đã thi triển toàn bộ thủ đoạn nhưng cũng nhìn không ra bất kỳ sự ảo diệu nào.
“Cái này… Rõ ràng là do bản chất của nó đã tạo thành. Chỉ là hạt phổ thông nên cũng không có phát hiện ra một tia năng lượng dao động, hoàn toàn không có vết tích của pháp tắc quy tắc. Vậy làm thế nào mà nó lại cứng rắn như vậy được?”
Nếu không phải do hắn đã bạo phát toàn lực nhưng đều không thể thương tổn chút nào đến nó, vậy hắn sẽ còn xem đây chỉ là một viên Nga Noãn Thạch phổ thông.
Giống như tùy tiện nhặt lấy viên đá năm màu tại bãi sông rồi dùng ngón tay tùy ý phác hoạ ra mấy cái văn tự thì liền trở thành Ngũ Sắc Thần Thạch trân quý nhất thế giới.
“Thật không thể tin nổi!”
Bạch Đông Lâm cảm thán không thôi vì loại đồ vật nghịch thiên này đã siêu việt nhận biết hiện tại của hắn.
“Ta nên xử lý cái đồ vật này thế nào đây?”
Bạch Đông Lâm chuyển động tư duy, các loại phương thức xử lý và vô số khả năng hậu quả đều được hắn thôi diễn ra.
“Xem ra trước mắt cứ để nó ở trong tay ta là tốt nhất! Ngũ Sắc Thần Thạch có tề tựu hay không thì sẽ do ta quyết định, vì đây cũng là vé vào cửa để tham dự!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận