Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1575: Vùng đất Quy Khư Vạn Giới (1)

“Dừng lại!”
Trong mắt Chí Ác hiện lên một tia không kiên nhẫn, tiếp xúc với Rama lâu như vậy, trong lòng biết rõ sự giảo hoạt của hắn ta nên cũng lười lười đấu những chiêu trò này với hắn ta.
“Lần này, ngươi có mang về tin tức hữu ích không? Rama, nhắc cho ngươi nhớ, suy nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng dùng mấy cái việc nhỏ để qua loa chọc ta.”
“Hừ! Chắc ngươi cũng biết, bản tôn không dễ nói chuyện như ta, nếu ngươi không có giá trị, kết quả sẽ không tốt lắm đâu, ngươi còn muốn địa ngục Vĩnh Trấn à? Mơ đẹp nhỉ!”
“Nhà tù Thời gian mới là kết cục của ngươi!
Rama nghe vậy, lông mày run lên, khí tức trong nháy mắt ngưng trệ, rõ ràng đã nghe nói qua hung danh cực hình thời gian.
“Người xuất gia không nói dối! Đại nhân, bần tăng lần này vào Luân Hồi, tìm hiểu được không ít thứ hữu dụng, chắc là ngài sẽ cảm thấy hứng thú.”
Cảm nhận được sự không kiên nhẫn của Chí Ác, Rama cũng không dám tiếp tục dong dài, búng ngón tay một cái, một điểm sáng tin tức bắn vào mi tâm Chí Ác.
“Hửm?”
Chí Ác khẽ híp mắt lại, trong nháy mắt tiêu hóa hết tin tức, lộ ra vẻ suy tư.
“Không tồi, lần này coi như ngươi đã vượt qua cửa ải.”
Chí Ác chậm rãi đứng dậy, chắp tay đứng trên Huyết Liên, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đầy sao, không biết đang suy nghĩ cái gì. Có ký ức đồng bộ, bản tôn đã hiểu rõ tất cả, thật ra hắn cũng không cần suy nghĩ, dù sao đầu óc của cả hai căn bản không phải là một thứ nguyên.
“Còn chưa đủ.”
“A Di Vô Thiên Phật! Bần tăng biết, bần tăng gặp phải khó khăn trong Luân Hồi, cần một ít thời gian để chuẩn bị.”
“Ồ? Có cần ta giúp không?”
Chí Ác khẽ nhíu mày, không phải là hắn có lòng tốt, mà có thể mau chóng nhìn thấu thực hư của Mẫu Hà, tất nhiên là tốt nhất.
“Ha ha, nghe nói Thích Không Phật Thế Tôn thời Thượng Cổ đã thức tỉnh, hắn ta chính là người vớt thi nhân Mẫu Hà đời thứ nhất, bần tăng muốn đi bái phỏng một chút.”
“Việc này bần tăng đã nắm chắc, sẽ không phiền đại nhân ngài phí tâm.”
Rama chắp hai tay lại, vẻ mặt hàm chứa từ bi, phật quang đen kịt trong mắt cực kỳ sâu xa.
“Được, chúa tể ẩn nấp một phương hiện tại được Mẫu Hà gia trì, nay không giống như xưa, ngươi cũng đừng lật thuyền trong mương đấy.”
“Ngươi chết cũng không sao, nhưng đừng làm chậm trễ đại kế của bản tôn.”
Lời lẽ của Chí Ác khốc liệt vô cùng, không cho Rama chút thể diện nào.
“Bần tăng sẽ cẩn thận, vậy, cáo từ trước.”
Hai tay Rama chắp lại hành lễ, bóng dáng vặn vẹo co lại, rồi hóa thành một chấm đen, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
“Sư tôn!”
Hư không nhộn nhạo, A Mạn bước ra, khom người hành lễ, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị nói: “Sư tôn, tên Rama này không có vấn đề gì thật à?”
Từ khi Rama thăng cấp thập cảnh, thực lực có thể nói là ngày một tiến bộ, đặc biệt là sau nhiều lần bước vào Luân Hồi, khí tức càng thêm thần bí khó lường, ngay cả hắn ta cũng khó có thể nhìn thấu.
Cũng vì thế mà nhiệm vụ vốn là do hắn ta phụ trách bàn bạc với Rama, chỉ có thể tạm thời giao cho Chí Ác.
Để đảm bảo an toàn cho A Mạn, Bạch Đông Lâm đã cố ý cắt thế giới Linh Khiếu, sắp xếp Chí Ác đến bên cạnh hắn ta.
“Không sao đâu.”
“Hừ! Tên Rama này đúng là rất đặc biệt, nhưng vẫn không cách nào bay ra khỏi lòng bàn tay của bản tôn được đâu, ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, nếu không thì...”
Chí Ác khẽ híp mắt lại, chữ “Ma” đỏ tươi sâu trong đáy mắt sáng lấp lánh, bỗng nhiên bóng dáng khẽ ngừng lại, trong đầu hiện lên một đoạn tin tức, vẻ mặt trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
“A Mạn, theo vi sư đến một nơi.”
“Đâu ạ?”
“Vùng đất Quy Khư Chư Thiên Vạn Giới!
......
Ngoại hình Duy Nhất Chân Giới cực giống như một quả trứng gà hình bầu dục, chìm nổi bên ngoài thứ nguyên, về bản chất cũng không có phân chia trên dưới trái phải.
Nếu bắt buộc phải định nghĩa, có thể dựa vào mặt thiên ngoại thiên kia, cũng chính là phương hướng gần với Gần Càn Nguyên giới là “Thượng”, như vậy vị trí của Khôn Mạt giới chính là “Hạ”.
Ở phía dưới, nơi cực sâu ở không gian thứ nguyên chính là chỗ của vùng đất Quy Khư.
Răng rắc!
Bức tường kết giới cứng rắn bị một bàn tay to xé rách, Chí Ác và A Mạn lần lượt bước ra, cảm giác phương hướng, bóng dáng chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt một bóng dáng vặn vẹo mơ hồ.
“Vị Lai Phật, đã để ngươi đợi lâu rồi.”
“Tham kiến sư tôn!”
A Mạn ngoan ngoãn hành lễ, hắn ta dần dần đã quen, ai bảo sư tôn của hắn ta quá trâu bò chứ? Tu sĩ bình thường khó có được phân thân, sư tôn lại có hơn trăm ngàn, chênh lệch giữa người và người có đôi khi đáng sợ như vậy.
“A Di Đà Phật, không lâu, ta cũng vừa mới đến.”
Vị Lai Phật khẽ gật đầu, trên lòng bàn tay vẫn luôn mở ra mấy trăm năm qua của hắn có một quang cầu màu xanh biếc lơ lửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận