Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 926: Cự thú Behemoth

Hắn ta giơ tay chọc vào lồng ngực đã vỡ vụn của mình và lấy ra một quả tim cực nóng đang nhảy nhót không ngừng. Quả tim cực nóng này ẩn chứa vô tận năng lượng, mỗi khi nó đập lên thì liền xé nát hư không. “Chết đi!”
Trì Nham mang thần sắc dữ tợn và cánh tay hắn ta nhanh như thiểm điện, chỉ trong giây lát đã ném đi quả tim cực nóng kia vào trong thể nội của cự thú Behemoth hoàng kim.
Hú!!!
Cự thú Behemoth hoàng kim đang giơ cao quyền thế lập tức trì trệ lại và thất khiếu tuôn trào ra ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực. Sau đó thân thể to lớn của nó dần dần hóa thành một ngọn đuốc điên cuồng thiêu đốt. Cuối cùng huyết nhục của nó đã bị đốt thành tro tàn và chỉ còn lại một bộ hài cốt màu vàng tráng kiện đứng vững tại chỗ.
“Khụ khụ!”
Cự nhân dung nham tiêu tán làm lộ ra bản thể của Trì Nham. Thần sắc hắn ta ảm đạm đến tột cùng, hiển nhiên hắn ta cũng đã bị thương không nhẹ.
“Đi!”
Thân ảnh Khuông Trấn chớp lên và nâng lấy Trì Nham để chạy trốn khỏi chỗ này. Vì trong lòng hắn ta bỗng nhiên có một loại cảm giác rợn tóc gáy, phảng phất như đang có một ánh mắt nào đó đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
Ầm!!!
Đại địa rung động kịch liệt, mấy chục bóng người khổng lồ xuyên qua hư không và giẫm chết một mảng lớn Dị tộc, sau đó bọn hắn liền bao vây hai người Khuông Trấn lại.
Toàn bộ đều là cự thú Behemoth có thân hình cao lớn, và thực lực đều không kém gì so với Khuông Trấn. Cả đám đều đưa hai mắt màu đỏ tươi nhìn chăm chú vào hai người bọn họ và chúng đã phong tỏa hết tất cả đường lui của bọn họ.
Đi không được rồi!
Thần sắc Khuông Trấn kinh biến và ý niệm của hắn ta đã tác động vào ấn ký Chiến Hồn để phát tin tức cầu cứu viện hướng ra chung quanh. Nhưng mà chiến cuộc hôm nay đã tận, cho nên có người có thể thoát thân để đến đây chi viện bọn họ hay không thì thật khó mà nói.
Vả lại…
Trên trán Khuông Trấn chảy xuống mồ hôi lạnh, vì linh giác đã giúp hắn ta cảm thấy tại chỗ rất xa đằng sau đang có một thân ảnh cự thú khủng bố cao tới mười mấy vạn trượng đang dùng ánh mắt băng lãnh để nhìn chăm chú về phía bọn họ.
Nó tuyệt đối không phải chỉ là đệ bát cảnh!
“Khụ khụ! Xin lỗi nhé Lão Khuông, là ta đã liên lụy đến ngươi…”
“Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Hai người chúng ta còn không có chết được đâu!”
Khuông Trấn nhắm lại hai mắt và dòng suy nghĩ lưu chuyển như điện quang. Trong giây lát hắn ta đã nghĩ đến tất cả phương pháp trốn chạy. Nếu muốn thoát khỏi tay của một vị đại năng Dị tộc hư hư thực thực là chuyện rất không dễ dàng. Nội tâm hắn ta đột nhiên động một cái và dùng ý niệm để truyền âm.
“Trì Nham, ngươi còn nhớ rõ vào một năm trước lúc Bạch lão đệ rời đi đã đưa cho chúng ta đồ vật gì không?”
“Ừm, ngươi đang nói đến cái đồ vật ngân cầu tên là ‘Bom Nguyên sơ’ sao?”
“Không sai! Ta biết rõ trong lòng ngươi đang có hoài nghi, nhưng mà hôm nay ngươi còn có phương pháp càng tốt hơn sao?”
Trì Nham trầm mặc không nói rồi khẽ lắc đầu.
“Nếu đã như vậy thì vẫn làm như cũ đi!”
“Được!”
Hai mắt Trì Nham sáng lên, hắn ta lật tay lấy ra một quả cầu màu bạc tỏa ra khí tức huyền dị rồi giao cho Khuông Trấn. Sau đó trạng thái của hai người lập tức trở nên quỷ dị.
“Tuyệt Chương · Liệt Diễm Trọng Sinh!”
“Ám Vô Thiên Nhật!”
Ầm!!!
Hư không rung động kịch liệt, thiên địa pháp tắc dao động dũng mãnh, trong giây lát khu vực này đã rơi vào bên trong một màu đen kịt, phảng phất như tất cả ánh sáng đều bị tước đoạt.
Hỏa diễm! Bên trong một màu đen kịt dâng lên vô tận biển lửa và hội tụ thành vô số hỏa cầu ngưng thực, sau đó hỏa cầu bắn ra bốn phương tám hướng với tốc độ cực nhanh.
Trong đó hỏa cầu khổng lồ nhất có khí tức cường thịnh tựa như một vầng đại nhật, nó hướng về phía chỗ sâu của chiến trường mà lao đi.
Hú hú hú!
Tất cả đều phát sinh trong giây lát! Mấy chục tên cự thú Behemoth hoàng kim và vô số binh sĩ Dị tộc đã bị làm cho tức giận mà truy đuổi theo quả cầu lớn nhất kia.
Bọn hắn có thể cảm ứng ra được khí tức sinh mệnh của hai tên Nhân tộc tại Chân Giới đang ở tại bên trong hỏa cầu lớn nhất đó!
“Hừ! Một đám ngu xuẩn!”
Bóng đen khổng lồ kia chỉ đưa ánh mắt nhìn chăm chú phiến chiến trường này, tất cả lực chú ý của hắn cũng không có để tại chỗ này, mà hắn đang chú ý đến một trận chiến đấu giữa các đại năng tại chỗ sâu của không gian Thứ Nguyên.
Nhưng cũng vì hắn đã nhìn thấu trò vặt của Trì Nham và Khuông Trấn, cho nên hắn liền bỏ ra đại bộ phận lực lượng để cho chân thân của hắn sớm chạy đuổi theo hướng ngược lại.
Bởi vì hắc ám đột nhiên giáng lâm kia tuy có thể che đậy cảm giác của chiến sĩ Dị tộc, nhưng nếu muốn giấu diếm được cường giả đại năng sẽ là chuyện không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận