Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1905 - Một người là đủ (2)

“Nhân tộc, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, cực mạnh, không hổ là thủ đoạn bố trí của người siêu thoát, ngay cả Sứ Đồ cũng không làm gì được ngươi.”
“Nhưng... Ngươi vẫn không cách nào ngăn cản được tất cả, kiếp nạn vạn tộc nhất định sẽ đẩy đến cánh cổng Vĩnh Hằng!”
Chủ Tử Ám trở nên nghiêm nghị trước nay chưa từng có, không còn vui đùa, không còn ôm tâm lý đùa giỡn nữa, quyết định lấy thái độ thận trọng nhất để thúc đẩy sự kiện tiến triển.
“Ồ? Vậy thử một lần đi!”
Bạch Đông Lâm khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, bóp huyết đồng thành hư vô.
Nhưng mà, giống như lúc trước, Khấp Huyết Dựng Đồng lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trên bầu trời Ám Hồng cổ thành.
Cổ thành bị Bạch Đông Lâm đánh nứt toác chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã khôi phục như lúc ban đầu.
Thứ này còn khó đối phó hơn Sứ Đồ, không phải ở cấp độ tồn tại, mà là ở thủ đoạn siêu thoát do Bà Luân Sát Đế áp đặt, giúp ổn định Khái Niệm bất diệt.
Điều này không đơn giản như phân ly trong bề mặt Khái Niệm.
“Nhân tộc cũng xuất phát từ tay người siêu thoát, ngươi không cách nào xóa bỏ sự tồn tại của ta, lực luân chiến của ta có thể không bằng ngươi, nhưng so với thủ đoạn cứu mạng thì ngươi còn kém xa lắm.”
Giọng điệu Chủ Tử Ám thâm sâu, hắn ta đã mất kiên nhẫn, không muốn dây dưa với Bạch Đông Lâm nữa, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đẩy đến cánh cổng Vĩnh Hằng, để tránh chậm thì sinh biến.
Nếu đã không thể giết chết người này, vậy thì phải nghĩ biện pháp vây khốn hắn, ngăn cản hắn, giống như những gì Thời Ma đã làm.
“Ngươi rất mạnh mẽ, cũng rất khó giết chết, nhưng bọn họ thì sao?”
Ánh mắt Chủ Tử Ám rủ xuống từ chân trời, nhìn lướt qua vùng đất Hôi Tịch rộng lớn, chỉ thấy trên chiến trường trải rộng khắp nơi, xu thế vốn nghiêng về một bên, cộng thêm sự tồn tại khủng bố vừa rồi hắn ta thúc đẩy gia nhập, cường giả Vạn tộc lập tức tan tác, ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cũng lâm vào lúc ngã xuống.
“Ha ha ha, bọn họ không mạnh mẽ như ngươi, thế nào? Ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ Quy Khư, hay là đi cứu bọn họ một mạng?”
“Vạn tộc các ngươi, đặc biệt là Nhân tộc, không phải coi trọng nhất tình nghĩa đồng bào à? Ngươi sẽ không máu lạnh như vậy, phải không?”
Bạch Đông Lâm nghe thế khẽ nhíu mày, khịt mũi coi thường với thủ đoạn vụng về này.
Hắn không biết những người kia, nếu là Nhân tộc, dưới tình huống thuận tay cứu một chút cũng không phải là không thể, nhưng nếu muốn dựa vào đó để uy hiếp hắn thì quá nực cười.
Hắn không phải là người tốt gì, tu sĩ đi trên con đường siêu thoát, vốn nguy cơ trùng trùng điệp điệp, bất cứ lúc nào cũng có giác ngộ tử vong, hưởng thụ tuổi thọ vô tận, mọi loại phồn hoa tôn quý, sự ủng hộ của vô số sinh linh, chết cũng không thiệt đúng không? Ít nhất so với những phàm nhân có tuổi thọ không hơn trăm năm kia thì đã lời to rồi.
Quan niệm của Bạch Đông Lâm vẫn giống như trước đây, nếu trước mặt có hai sinh mệnh không quen biết, một người là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, một người là một đứa trẻ phàm nhân, trong tình huống chỉ có thể cứu một người, hắn sẽ lựa chọn cứu người sau.
Sinh mệnh ở trong mắt hắn không phân biệt cao thấp giàu nghèo.
Tu sĩ cầu siêu thoát, tự có giác ngộ tử vong, nhưng đứa trẻ phàm nhân ngây thơ vô tri, có thể hưởng thụ tuổi thọ không quá một trăm năm, không nên chết vô ích như thế.
“Ồ?!”
Suy nghĩ Bạch Đông Lâm như tia chớp lóe lên, cùng lúc đó, ánh mắt nhìn xuống nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Thương Ngô, hắn ta đang xung phong liều chết ở trong dòng sông đen kịt, hình như đang hướng về phía Ám Hồng cổ thành.
“Không phải rời đi rồi à? Sao hắn ta lại quay lại?”
Cho dù là chém giết với địch, các loại phương thức thủ đoạn cảm giác của Bạch Đông Lâm vẫn bao trùm thiên địa như trước, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng Thương Ngô rời đi lúc trước.
Bàn tay vươn ra, vượt qua thời không, nắm lấy Thương Ngô đang tràn ngập nguy hiểm, tóm đến trước mặt.
“Thương Ngô, ngươi lại nợ ta một mạng.”
Vẻ mặt bị Bạch Đông Lâm thản nhiên, xem khí tức âm u lạnh lẽo của huyết đồng ở bên cạnh như không, tự mình trò chuyện với Thương Ngô.
“Bạch đạo hữu! Ngươi không chết!”
Bộ dáng Thương Ngô rất thê thảm, hơi thở yếu ớt, sau khi nhìn thấy Bạch Đông Lâm, trong mắt hiện lên một tia vui mừng chân thành.
“Chưa chết được đâu.” Bạch Đông Lâm lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nói: “Sao ngươi lại trở về?”
“Ta...”
Thương Vô há miệng, vẻ mặt vui mừng tiêu tán, thay vào đó là hoang mang, đau đớn và bất đắc dĩ.
“Bạch đạo hữu, ngươi trốn đi, đừng để ý vùng đất Hôi Tịch và cánh cổng Vĩnh Hằng nữa, rời khỏi nơi này đi!”
“Viện binh… Chúng ta sẽ không có viện binh!”
Thương Vô dứt lời, ngón tay điểm một cái, một điểm sáng tin tức bắn ra, chui vào mi tâm Bạch Đông Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận