Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 382: Người sở hữu mấy trăm nghìn điểm thưởng

Nàng ta che đi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, vội vã nói: “Xin chào công tử, ngài chỉ cần dùng vòng tay Cực Đạo kích hoạt pháp bảo giám định đặc chế này, sau đó nhắm pháp bảo này vào chiến sủng ngài muốn ghi danh là được.”
“Đệ tử bái nhập chủ phong có thể đăng ký miễn phí một con chiến sủng, con thứ hai thì cần phải nộp một nghìn điểm thưởng cống hiến, con thứ ba thì gấp đôi.”
“Nếu là đệ tử chưa bái nhập chủ phong thì không có thông lệ miễn phí, những bộ phận khác cũng tương tự.”
Bạch Đông Lâm nghe xong gật đầu. Đối với người sở hữu mấy trăm nghìn điểm thưởng như hắn mà nói, cái này không tính là gì.
Nhưng đối với những đệ tử khác, trái lại nó là một khoản hao tổn không nhỏ. Chuyện này cũng ngăn được việc chúng đệ tử đăng ký chiến sủng một cách tùy tiện. Nếu như không hạn chế, sớm muộn gì thánh tông cũng biến thành vườn bách thú.
Sau khi nhận lấy Thanh Đồng Cảnh, Bạch Đông Lâm đưa ý niệm vào thăm dò thì phát hiện đây chỉ là một phần pháp khí Tử Đoan của người nào đó. Được xem như là một trong những trung tâm vận chuyển của Chiến Sủng Ty, hẳn là bản thể của nó có phẩm chất không thấp.
Vòng tay chạm vào Thanh Đồng Cảnh, ánh sáng trắng lóe lên, một tia sáng mờ mờ bao phủ lấy Bạch Tiểu Tiểu.
Bản chất: Dị chủng – tinh phách ngọc phệ hồn.
Thiên phú: Cửu Khiếu Lung Linh Tâm, khống chế thần hồn.
Tuổi tác: … Tu vi: …
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày. Pháp khí này cũng lợi hại thật, Bạch Tiểu Tiểu trong mắt nó không hề có bí mật nào đáng nói. Ý niệm thoáng động một cái, điền tên của Bạch Tiểu Tiểu vào, bị trừ đi một nghìn điểm thưởng, đăng ký thành công.
Đồng thời một tấm bảng tên nho nhỏ chất liệu đồng xanh rơi từ trong mặt Thanh Đồng Cảnh ra ngoài.
Trên bảng tên khắc đầy hoa văn thần bí, huyền ảo, mặt phải là một chữ ‘Bạch’ nho nhỏ, mặt trái là dấu ấn của Chiến Sủng Ty.
Thanh Đồng Cảnh chợt chuyển, nhắm vào Tiểu Tử ở dưới đất lần nữa. Tia sáng mờ mờ phủ xuống, từng dòng thông tin hiện lên trong lòng của Bạch Đông Lâm.
Bản chất: Dị chủng – hồ lô đằng tử ngọc.
Thiên phú: Thân hòa pháp tắc, thai nghén thần thông pháp tắc Bản Nguyên.
Tuổi tác: … Tu vi: ...
Ý niệm hắn thoáng chuyển một cái, điền vào ba chữ ‘Bạch Tiểu Tử’.
Cái Thanh Đồng Cảnh này của Chiến Sủng Ty khá có uy năng. Đối với thông tin giám định ra được, trừ đưa ra phần tổng hợp thì nó chỉ hiện ra trong đầu của chủ nhân chiến sủng.
Mà người nào muốn đọc tổng hợp thông tin chiến sủng cần phải có quyền hạn cực lớn mới làm được, vậy nên Bạch Đông Lâm không hề lo là chuyện của hai người Bạch Tiểu Tiểu, Tiểu Tử sẽ bị lộ ra ngoài.
Hai tiểu gia hoả này đều thuộc về loại dị chủng cực kỳ quý giá, giá trị cực cao. Đại nghiệp của thánh tông lớn, tất nhiên không cần lo lắng, hắn chỉ sợ có một số đệ tử biết được rồi thì sẽ nảy sinh ác ý.
Ba nghìn điểm thưởng bị trừ đi, hoàn tất chuyện đăng ký, Thanh Đồng Cảnh tự động bay về lại quầy làm việc. Hai tấm bảng đồng lơ lửng trên không trung hóa thành một vệt sáng, phóng thẳng vào trong cơ thể của hai tiểu gia hoả.
Bảng tên đồng xanh này đã trói định với linh hồn của bọn chúng, bên trên bảng tên ẩn chứa thông tin cơ bản, bên ngoài cũng là một loại chứng nhận thân phận.
Từ nay về sau chúng nó có thể tự do hoạt động trong khu vực công cộng của thánh tông, không cần lo sẽ bị trận pháp cấm chế của tông môn coi như sinh vật ngoại lai mà tiêu diệt.
Nhìn hai con chiến sủng nhỏ hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, Bạch Đông Lâm cười cười, sợ chúng nó quá đắc ý quên mình, bèn vội vã nói: “Hai người các ngươi nhớ cho kĩ, trong cái bảng tên đồng xanh này có ghi rõ quyền hạn mà các ngươi có và những quy tắc cần tuân thủ, tất cả đều phải nhớ kỹ trong lòng.”
“Quy tắc của thánh tông nghiêm ngặt, nếu như các ngươi phạm phải cấm kỵ thì sẽ rất phiền phức.”
Bạch Tiểu Tiểu và Tiểu Tử nghe xong vội vã đứng ngay lại, biểu cảm nghe theo chăm chú, sau đó đồng thanh nói: “Đại ca cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn, không gây chuyện thị phi!”
Bạch Đông Lâm gật đầu. Có thể bảng tên đồng xanh của bọn chúng không có khả năng mở cánh cửa ánh sáng, nơi được đi chỉ có khu vực công cộng, cũng khiến chúng nó không làm ra chuyện gì không thể giải quyết được.
“Ừ, vậy rất tốt!”
“Đi thôi, đúng lúc đang rảnh rỗi, ta đưa các ngươi đi dạo xung quanh một chút.”
Khu vực công cộng của Cực Đạo thánh tông cực lớn, khu vực giao dịch công cộng mà Bạch Đông Lâm đi qua mấy lần cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Tới thánh tông bao lâu nay, lần nào Bạch Đông Lâm đi ra ngoài cũng đều dùng cánh cửa ánh sáng để chạy đi, đây vẫn là lần đầu tiên ra ngoài đi dạo. Như vậy càng khiến hắn cảm nhận được diện tích của thánh tông rộng lớn đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận