Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 69: Cuối cùng ta lại là thằng hề

Đi cùng với sự thấm vào của ký hiệu, tấm đất sét vàng dần dần biến thành màu đỏ, mãi đến khi cuối cùng nó biến thành màu đỏ tươi! Sắc mặt nữ tử áo trắng đầy phấn khích, kích động nói:
“Thành công rồi! Không ngờ lại thật sự thành công!”
Dù cho nàng ta không hề ngờ được là sẽ thuận lợi thế này, dù cho nàng ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, thì đến tận giây phút thành công này, nàng ta vẫn thấy không thể tin được.
Nữ tử áo trắng lập tức tỉnh táo lại. Bây giờ tất cả đều đã được định kết, đã đến lúc thu lưới rồi.
“Lưu lão!”
“Dạ! Tiểu thư!”
Lão đầu nghe vậy ngón tay khẽ động, một khe hở nứt ra từ trận pháp lão ta đã bố trí.
Qua khe hở, một chút khí tức của tấm đất sét đỏ máu bay ra ngoài.
Trong hai cái lều khác.
Ngay thời khắc khí tức của tấm đất sét đỏ xuất hiện, đôi anh em song sinh đang ngồi xếp bằng ngưng thần, rồi cả nữ tử áo đen, đều đồng loạt mở mắt, vẻ mặt hiện lên sợ hãi.
Không ngờ truyền thuyết lại là sự thật!
Họ lập tức không nghĩ thêm nữa, đồng thời lấy một miếng ngọc bội phù lục ra, bóp chặt lấy.
Chưa được chốc lát, vô số độn quang đã cắt ngang bầu trời đêm, đáp xuống chỗ cắm trại nho nhỏ này.
Hàng ngũ chia thành hai bên, kẹp lều của lão đầu và nữ tử áo trắng ở giữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế tại nơi đã cuộn trào mãnh liệt, có người thi pháp gọi cuồng phong tới, nháy mắt đã thổi bay cả lều vải!
Bạch Đông Lâm bị đánh thức nằm bên trên thảm lông, nhìn lều vải bay đi càng lúc càng xa, biểu cảm hoang mang, khuôn mặt hiện lên sự chán ghét.
Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Lúc này, ánh mắt mọi người ở hiện trường đều đang tập trung trên mặt tấm đất sét màu đỏ, vậy nên không hề chú ý tới hắn.
“Yêu nữ, không ngờ lời lẽ của ngươi đều là thật! Tiếc thay ngươi cũng xem thường chúng ta quá rồi, cuối cùng ngươi cũng chỉ làm đá lót đường cho chúng ta mà thôi!”
“Giao tấm đất sét ra chúng ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Nhân mã hai bên bọn họ cộng lại cũng năm mươi, sáu mươi người, tất cả đều là cao thủ Thần Kiều Cảnh. Mặc dù lão đầu kia là Thần Kiều Đại Viên Mãn, nhưng ‘một không lại mười’, không thể có cơ hội chạy trốn.
Bạch Đông Lâm nhìn đám người khí thế hừng hực, cả năm người đồng đội chung đụng sớm chiều lúc này lại trở mặt thành thù, không ngờ họ lại là Thần Kiều Cảnh! Còn có cái tấm đất sét đỏ gì đó vừa nhìn đã thấy không phải vật tầm thường rồi!
Đã nói sẽ kết bạn đồng hành đến Lôi Trạch Vực mà?
Đã nói sẽ giúp đỡ lẫn nhau mà?
Ha ha, cuối cùng ta lại là một thằng hề!
Bạch Đông Lâm nằm dưới đất như cá muối vậy, không hề nhúc nhích, lòng thấy mệt mỏi!
Nữ tử áo trắng nhìn quanh bốn phía, xem mọi người như không, cười lạnh một tiếng nói:
“Các ngươi tự tin lắm, nhưng ta hy vọng tiếp sau đây các ngươi vẫn còn như vậy được!”
Nói xong, nàng ta hung dữ vỗ một chưởng lên trên tấm đất sét đỏ!
Nữ tử áo trắng vỗ một chưởng vào tấm đất sét màu đỏ.
Ngay lập tức, tấm đất sét chia năm xẻ bảy!
‘Vù vù’!
Cùng với một tiếng vù vù vang lên, một màn ảnh hình bán cầu màu đỏ tươi hiện ra, lấy tấm đất sét làm trung tâm. Nó bao lấy tất cả mọi người vào trong bằng tốc độ không ai phản ứng lại kịp.
Màn ảnh đỏ tươi vặn vẹo một hồi, chớp màu đỏ bay lượn như điên cuồng bên trong, hồng quang lóe lên rồi ngay lập tức lại rút về, biến mất.
Bốn phía của Ma Á Viêm Viêm đại mạc dưới trời đêm đột nhiên xảy ra dị tượng: Thỉnh thoảng lại có chớp đỏ giáng xuống, một lượng lớn những người tìm bảo không phản ứng kịp lập tức bị tia chớp đánh trúng, biến mất trong phút chốc.
Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Khi thấy được ánh sáng một lần nữa, hắn phát hiện mình đã không còn ở trong sa mạc nữa rồi, mà hiện ra ở một nơi nào đó không biết.
Trên bầu trời treo một mảnh trăng máu, khắp nơi phủ đầy màu đỏ tươi, hệt như bị máu tươi thấm ướt vậy.
Chỗ này là cái quái gì? Sao lại quái dị như vậy QB?
Hắn quan sát bốn phía, thấy nữ tử áo trắng và lão đầu, còn cả rất nhiều tu sĩ đột nhiên xuất hiện đều ở đây, bèn kìm lòng xuống, tỉnh táo lại. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, xem ra chỉ có nữ tử áo trắng, người khởi xướng tất cả những thứ này mới biết được.
Bạch Đông Lâm quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, quyết không trở thành ‘chim đầu đàn’.
Quả nhiên có người không nhịn được, ca ca của đôi song sinh, Đơn Văn, quát lấy nữ tử áo trắng: “Yêu nữ, ngươi đã làm gì? Chỗ này là chốn quái nào?”
Nữ tử áo trắng mỉm cười, quét mắt qua tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói:
“Đừng có mở miệng ngậm miệng là gọi yêu nữ này yêu nữ nọ! Ta có họ có tên, nhớ cho kỹ, tên ta là Mi Hồng Anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận