Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 117: Ba người khí chất bất phàm

Bạch Đông Lâm nhấp một ngụm trà, mỉm cười khiêm tốn, Thánh Khanh thật sự rất hợp với tính cách của hắn, mặc dù nói hơi nhiều một chút nhưng mà cũng là người có khí chất. “Thánh huynh, một ít chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không cần đề cập, nói ra chuyện chính đi.”
Thánh Khanh nghe vậy liền tỏ ra bội phục, giơ ngón tay cái lên, không chỉ có thực lực mà còn có tầm mắt cao như vậy.
Vượt qua hơn mười vạn đệ tử trèo lên vị trí đầu bảng trong mắt hắn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
Trong lòng thầm cảm thán.
“E hèm, Bạch huynh, thật ra ta muốn tìm huynh là do người khác giao phó, cũng liên quan đến chuyện đứng đầu bảng của huynh.”
Bạch Đông Lâm im lặng, nhướng mày ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.
“Bạch huynh, huynh cũng biết ta thích kết bạn tứ phương, mấy ngày nay cũng kết giao nhiều tiền bối, sư huynh, trong đó có một sư huynh chủ động tìm ta, nhờ ta liên hệ cho huynh!”
“Ồ? Huynh có thể nói cho ta biết vị sư huynh này muốn tìm ta có chuyện gì không?”
Bạch Đông Lâm tỏ ra khó hiểu, tuy rằng hắn đứng đầu bảng nhưng việc này đối với những sư huynh đã sớm bái nhập vào chủ phong cũng không đáng nhắc tới.
Tu vi càng tăng lên, sức mạnh của mỗi cảnh giới lại cách biệt rất lớn, bằng vào tầm mắt mắt của những sư huynh thì sao lại quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này.
Thánh Khanh lắc đầu và nói: “Ta cũng không biết, chỉ biết là sư huynh đó muốn mở tiệc chiêu đãi huynh, còn nữa, nghe nói Thần Vô Khuyết và Đồ Nhai cũng được mời.”
Bạch Đông Lâm nhíu lông mày lại, thầm nghĩ chuyện này nhất định không đơn giản, nhưng từ chối thì không tiện lắm, đành đi một bước lại tính một bước vậy.
“Thời gian, địa điểm?”
“Trưa mai, tửu lâu Hãn Hải.”

Trong số các khu vực được Thánh tông được phân ra, chỗ này là nơi công cộng để giao dịch, trao đổi, ở vị trí trung tâm là một tòa tửu lâu, trên biển ghi bốn chữ “Tửu lâu Hãn Hải”.
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn tấm biển rồi bước vào.
Vừa bước vào, lập tức có một người mặc đồ đen tiến đến kính cẩn nói:
“Chào Bạch công tử, chủ nhân nhà tôi đã chuẩn bị đại tiệc trên tầng cao nhất, mời ngài theo tôi.”
Bạch Đông Lâm gật đầu, đi theo phía sau bước lên lầu, đối với tu sĩ, không khó lấy được chân dung của chính mình, không ngạc nhiên khi người hầu trong nháy mắt có thể nhận ra hắn.
Không lâu sau đó liền tới tầng cao nhất, những tôi tớ đợi sẵn ở đây chào kính cẩn rồi lùi lại. Bạch Đông Lâm liếc mắt nhìn, trong không gian rộng rãi chỉ bày một cái bàn, lúc này đã có ba người khí chất bất phàm ngồi ở đó.
“Bạch sư đệ, mãi mới đến, mời ngồi!”
Người vừa nhiệt tình lên tiếng là một người nam tử dáng vẻ oai hùng, ngồi ở ghế chủ vị, hẳn là vị sư huynh được Thánh Khanh nhắc tới, từng hơi thở đều mang vẻ bất phàm, Bạch Đông Lâm không thăm dò được gì, nghe vậy hắn lễ phép ngồi xuống một cái ghế trống. Hắn thẳng thắn:
“Kính hỏi tôn tính đại danh của sư huynh? Lần này mời đệ tới đây có chuyện gì?”
“Ha ha ha, Bạch sư đệ nôn nóng thế, đúng là người đứng đầu bảng có khác. Trước hết huynh xin tự giới thiệu, tên ta là Khâu Chân, là đại sư huynh hiện tại của Thiên Uy phong.”
Bạch Đông Lâm thoáng thay đổi vẻ mặt, hắn ta lại là đại sư huynh của một trong ba mươi sáu phong tại Thiên Cương, Thiên Uy phong!
Người này bất phàm!
Nhân vật tai to mặt lớn như vậy cần tìm mình có chuyện gì cơ chứ?
Chuyện Khưu Chân là đại sư huynh của Thiên Uy Phong khiến hắn khá ngạc nhiên, nhưng cũng không khiếp sợ lắm.
Ngược lại, tên Khưu Chân này thực sự có bản lĩnh đứng đầu bảng ư? Tu sĩ của Thánh Tông đều là người có thiên tư trác tuyệt, nếu gặp phải chuyện gì cũng bó tay thì còn tu cái gì?
Tự tin nhưng không tự kiêu, không sợ vạn đạo, chỉ tôn đạo ta, như vậy mới có thể tu thành đạo vô địch!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Khưu Chân luôn khách khí với người khác, không chỉ là có việc cần nhờ mà bởi vì ba người đều là người nổi bật trong đám đệ tử mới, tiền đồ vô lượng!
Khưu Chân giới thiệu bản thân xong lại nhìn về phía nam tử tóc dài trái trắng phải đen nói:
“Vị này là Thần Vô Khuyết sư đệ, có lẽ các ngươi đã có cơ hội gặp mặt, thực lực của Thần sư đệ khá mạnh, cũng gần bằng Bạch sư đệ ngươi.”
Bạch Đông Lâm nhìn về phía Thần Vô Khuyết, chỉ cảm thấy người trước mắt tản ra một luồng hơi thở lạnh như băng, quả nhiên lời đồn đúng sự thật, vẻ ngoài hắn ta vô cùng tuấn mỹ, phải đạt bảy điểm, chắp tay khách khí nói:
“Lần đầu gặp mặt, Thần huynh quả nhiên khí chất bất phàm, có tư thế của tiên nhân!”
Thần Vô Khuyết nghe vậy thì lãnh ý trong mắt giảm bớt, khách khí đáp lại:
“Bạch huynh quá khen, Bạch huynh thực lực cao cường, có cơ hội tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một hai.”
“Ha ha ha, không dám nhận, không dám nhận, may mắn mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận