Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 64: Không phải là nhân loại thuần túy

Trước tiên hắn đặt ra một mục tiêu nhỏ đã: Một cánh tay mười vạn cân! Luyện tập buổi sáng xong xuôi, Bạch Đông Lâm lại đi tìm Lưu Đại Phúc. Trong khoảng thời gian gần đây hai người bọn họ đã bắt đầu tiếp cận, thảo luận những vấn đề như: ‘Luận khả năng khai thác thêm của Thiên Địa Lý Thính Tử Mẫu phù’, ‘liên kết đa nguyên phân rễ tử đoan’, ‘cách để xây dựng tháp tín hiệu và tháp nền’.
Bạch Đông Lâm mơ lớn, nghĩ cao, can đảm đề nghị, đã thuyết phục được Lưu Đại Phúc tin theo.
Ý tưởng của Bạch Đông Lâm rất đơn giản, chính là muốn tạo ra ‘Internet’. Trên con đường cầu đạo dài đằng đẵng này, nếu như không thể lên mạng nói chuyện phiếm, khoác lác, đánh rắm, thì nó khô khan, buồn tẻ đến mức nào chứ
Lưu Đại Phúc thấy Bạch Đông Lâm tới tìm mình, lập tức nhiệt tình bảo hắn ngồi xuống, bưng trà rót nước. Trái lại không hề phải vì thực lực Bạch huynh cường đại nên hắn ta mới nhiệt tình như vậy, mà lúc này hắn ta cảm thấy mình và Bạch Đông Lâm đơn giản là cùng chung chí hướng. Kế hoạch Internet của Bạch huynh thật sự quá hợp tâm ý hắn ta rồi! Nếu như hắn ta không cảm thấy hứng thú với chuyện này, hắn ta cũng sẽ không luyện thành Thiên Địa Lý Thính Tử Mẫu Phù khi còn rất trẻ thế này.
“Bạch huynh, mời ngồi mời ngồi, chúng ta tiếp tục thảo luận về tính khả thi của việc đặt tử đoan vào đại não đi…”
Nếu như Internet thật sự được tạo nên, nó sẽ là một hành động to lớn vượt trước thời đại, cả hai đều tin tưởng vào kế hoạch này mà không hề nghi ngờ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến lúc tàu cập vào Ngân Xà bến.
Lưu Đại Phúc này thật sự chăm chỉ, cũng có đam mê cháy bỏng, người cũng thông minh, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã ép hết toàn bộ kiến thức của Bạch Đông Lâm về Internet ở kiếp trước không chừa chút nào.
Không chỉ có thế, hắn ta còn kết hợp với tình hình của thế giới này, đề xuất rất nhiều ý tưởng.
Bạch Đông Lâm cảm thấy Lưu Đại Phúc còn cuồng nhiệt hơn hắn rất nhiều, không biết có thể nuôi ra thành một thanh niên nghiện Internet hay không. Hắn chỉ mong Lưu huynh sẽ không vì thế mà xao nhãng chuyện tu luyện!
‘Tu, tu’!
Số hiệu Thương Lam phát ra một tràng còi lớn, đã đến Ngân Xà bến rồi!
Ngân Xà bến nằm ở Biên Nhị Thất vực, Nguyệt Lan quốc, vì trông bến tàu được xây dựng ven sông quanh co khúc khuỷu như thân rắn, nước sông lại như lấp lánh ngân quang, nên mới cố ý đặt là Ngân Xà.
Tình hình ở đây không khác Lâm Giang thành là bao, đều do tông môn quản hạt, cũng có một Ngân Xà thành.
Mọi người bên trên số hiệu Thương Lam bắt đầu lần lượt rời thuyền. Rất nhiều người đều xuất hiện với khuôn mặt hoan hỉ, họ thật sự là may mắn, gặp đại nạn không chết! Nhất định về nhà rồi họ phải lập bài vị trường sinh cho thần tiên, ngày đêm dâng hương cúng vái, tạ ơn cứu mạng!
Ba người Bạch Đông Lâm cùng đi xuống tàu. Họ đứng ở Ngân Xà bến là đã đến lúc biệt ly.
“Bạch huynh, ta theo sư muội tới Biên Nhị Thất Vực là để tham gia đại hội phù lục. Lần đại hội này vừa hay sẽ tuyên truyền thật tốt kế hoạch In tơ nét của Bạch huynh ngươi, nhất định nó sẽ hấp dẫn rất nhiều đồng đạo!”
“Đợi lần sau gặp lại, nhất định ta sẽ cho Bạch huynh tiến triển của In tơ nét!”
Vẻ cuồng nhiệt trên khuôn mặt Lưu Đại Phúc khiến Bạch Đông Lâm cũng có hơi ngượng ngùng. Hay rồi, hôm nay Thiên Phù công tử đã hoàn toàn bị mình làm ‘tha hóa’.
Vẫn là Tử Tiểu Linh đáng yêu, không hề thay đổi một chút nào.
“Nhoàm, nhoàm, tạm biệt Bạch đại ca! Tiểu Linh sẽ nhớ huynh! Nhoàm… ăn ngon thật!”
Tử Tiểu Linh cắn một miếng lớn bánh mì bơ trên tay, nhai ngấu nghiến, nói không rõ.
Bạch Đông Lâm mỉm cười, cũng không để ý, lấy từ trong nhẫn Tu Di ra một hộp sữa bò lông đỏ lớn đưa cho nàng ta.
Hai mắt Tử Tiểu Linh sáng lên, vội vã nhận lấy.
“Cảm tạ Bạch đại ca!”
Hắn lại lấy ra một quyển sách thật mỏng, đưa cho Lưu Đại Phúc, bên trong là một ít kiến nghị, ý tưởng về Internet.
Sau đó hắn chắp tay với hai người, mỉm cười nói:
“Núi xanh vẫn còn, nước xanh vẫn chảy. Hai vị, sau này chúng ta còn gặp lại!”
“Bạch huynh thuận buồm xuôi gió!”
“Tạm biệt Bạch đại ca!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thân ảnh khẽ động, biến mất.
Cẩn thận tỉ mỉ, hiểu nhiều biết rộng, thiên tài phù lục, người xưng Thiên Phù Công tử Lưu Đại Phúc.
Tâm tư thuần túy, đơn thuần thiện lương, ‘linh vật’, tu nhị đại, kẻ tham ăn ngốc nghếch Tử Tiểu Linh.
Họ đều là người rất thú vị, đặc biệt là kẻ tham ăn Tử Tiểu Linh kia. Khi thân thể hắn càng ngày càng mạnh, hắn cũng càng ngày càng mẫn cảm với mùi vị của khí huyết. Hắn từng cảm nhận được chút khí tức kỳ lạ trên người Tử Tiểu Linh.
Chỉ sợ Tử Tiểu Linh này không phải là nhân loại thuần túy!
Bạch Đông Lâm dời suy nghĩ đi, bước vào trong Ngân Xà thành, tìm đến nơi buôn ngựa lớn nhất, mua hai con long lân mã tốt nhất.
Hắn giục ngựa chạy như điên về phía đích đến tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận