Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1908 - Thần giáng trần, quỷ kéo đến (2)

Bạch Đông Lâm lắc đầu phì cười, hắn có đôi chút thông cảm với lòng phòng thủ bị phá vỡ của chủ Tử Ám, dù sao ngay cả bản thân hắn cho đến hiện giờ còn chưa biết được đến tột cùng việc ý thức bản ngã dung hợp thần quang bảy màu đã xảy ra những biến hóa kỳ diệu như thế nào.
Nói tóm lại, tha ngã phân tách vô hạn đã vi phạm logic cơ bản của ý thức bản ngã.
“Ngươi nói sao thì chính là vậy.”
Bạch Đông Lâm xua tay, lười nói nhiều, đây là một trong những con át chủ bài của hắn, sao có thể giải thích cho kẻ địch được, chỉ có nhân vật phản diện mới làm chuyện não phẳng ấy thôi.
“Hừ! Ta thừa nhận chiêu này của ngươi đúng là dọa người thật đấy, nhưng chỉ dựa vào mấy tên thập nhất cảnh này, kể cả số lượng có nhiều hơn đi nữa, thì sao có thể chống lại kiếp nạn vạn tộc được cơ chứ?”
“Tất cả những kẻ ở dưới Bỉ Ngạn đều là con sâu cái kiến, số lượng chẳng có một chút ý nghĩa nào đâu.”
Ánh mắt chủ Tử Ám lại quay về vẻ thản nhiên, nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, không tiếp tục phỏng đoán gót chân của vô số bóng người phía dưới nữa, ý niệm khẽ động, lập tức tận dụng Ám Hồng cổ thành và đông đảo cường giả Tai họa đen tối để tiếp tục tiến thẳng về phía Cánh cổng Vĩnh Hằng.
Bạch Đông Lâm nghe vậy cũng không nói gì, thật khó tưởng tượng rất nhiều phân thân tha ngã đều đã lần lượt bước vào thập nhất cảnh trong trăm tỷ năm qua, nhưng điều khiến cho người ta xấu hổ là chả có lấy một người đặt chân tới Bỉ Ngạn.
Đáng lý ra, phân thân tha ngã phải đồng bộ với kinh nghiệm tu hành của bản tôn, cộng thêm bản chất thiên phú cực kỳ cao và nguồn cung cấp tài nguyên vô tận, dựa trên cơ sở khổng lồ như vậy, nhưng lại không có người nào bước vào Bỉ Ngạn.
Thật ra, nếu nói một cách bình thường, tu sĩ muốn bước vào Bỉ Ngạn cũng nào có dễ dàng như vậy, trăm tỷ năm chẳng tính là gì, phàm là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn đều trải qua những năm tháng tu hành rèn luyện mà phải dùng đến Đại Diễn kỷ làm đơn vị thời gian để đo lường.
Lý do Bạch Đông Lâm nảy sinh loại ý nghĩ này là bởi hắn đặt chính bản thân mình vào phân thân tha ngã, dù sao cũng cùng một nguồn, nói thế nào cũng không thể yếu hơn hắn nhiều như thế chứ?
“Ý thức bản ngã của phân thân tha ngã đều là do ‘tha ngã’ mà hắn phân tách ra biến thành, dẫu có là sinh linh độc lập thống nhất nhưng ít nhiều gì cũng có chỗ thiếu hụt so với sinh linh được sinh ra có ý thức hoàn chỉnh.”
Ý thức khó mà đột phá, ý chí không thể bước vào bát cảnh từ không thành có, đó là căn nguyên tại sao phân thân tha ngã khó đặt chân được tới Bỉ Ngạn, họ cần phải trải qua một đợt thăng hoa lột xác triệt để mới có thể làm được.
Tuy rằng Bạch Đông Lâm khá là khó chịu với việc này, nhưng cũng không quá lo lắng, bởi vì xét trên việc phân thân tha ngã có thể triệu hồi thân thể tương lai cấp Bỉ Ngạn, ở trong tương lai thời không, phân thân tha ngã vẫn có thể bước vào Bỉ Ngạn, chỉ có điều thời gian hẳn là sẽ khá dài.
Gào! Gào! Gào!
Giết! Giết đi——
Trong lúc Bạch Đông Lâm đang suy tư thì chủ Tử Ám đã đưa ra mệnh lệnh, cường giả Tai họa đen tối đang đông cứng tại chỗ lập tức đằng đằng sát khí và tiếp tục chém giết.
“Ha ha, tên chó con này, ngươi xem thường ta quá rồi đấy.”
Bạch Đông Lâm híp mắt, ấn đường giống như ngọc lưu ly trong suốt, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lóa, một tia ý thức trong suốt vô hình tán ra, chìm vào dòng sông thời gian.
Cùng lúc đó, phân thân tha ngã nhiều không kể xiết cứ như được dẫn dắt, không hẹn mà cùng kéo dài tia ý thức vào trong thời không.
Ùm ùm!
Thời không lặng lẽ rung chuyển, số lượng ý thức khủng khiếp vượt qua Hư Vô, hội tụ vào thức hải của Bạch Đông Lâm, trăm sông đổ về biển cả, đan xen dung hợp thành một.
Bởi vì những dòng sông thời gian ở các khu vực khác nhau có bản chất cao thấp khác biệt, dẫn đến sự bất đồng về mức độ vững chắc của chúng.
Thời không của một thế giới đại thiên bình thường cực kỳ nhỏ yếu, cường giả có thể tùy ý không chế chơi đùa, hoàn toàn xuyên qua quá khứ, hiện tại và tương lai, đến cả chân thân tương lai cùng có thể trực tiếp giáng xuống.
Về phần dòng sông thời gian của Chư Thiên, mức độ vững chắc sắp lên đến một tầm cao mới, quá khứ có thể thay đổi, nhưng tương lai thì khó đoán, khó mà chạm tới.
Còn “Thời Không tuyệt đối” do các dòng sông thời gian vô tận đan xen chồng chất lên nhau tạo thành thì có sức mạnh và sự vững chắc ngoài sức tưởng tượng, việc thăm dò tương lai lại trở nên khó khăn hơn.
Vùng đất Hôi Tịch là vùng trũng Thời Không tuyệt đối, dòng sông càng là trì trệ khó lưu thông, nói gì đến tương lai, ngay cả bức tường ranh giới giữa hiện thực và tương lai cũng khó mà phá vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận