Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 188: Mộng về Loạn Cổ

Đây cũng là do linh hồn của hắn khác với người thường nên mới có thể đi theo con đường này. Chỉ là phương pháp này chắc chắn không được chính đạo chấp nhận, thủ đoạn ma đạo thì chỉ có thể lén lút sử dụng thôi.
Bạch Đông Lâm cũng sẽ không tùy tiện làm bậy, hắn chỉ nhằm vào những linh hồn đám tà tu để đùa nghịch mà thôi. Đối với thế lực thần bí kia thì những thứ này chính là gậy ông đập lưng ông, hắn vô cùng yên tâm thoải mái mà làm!
Thực hiện một loạt thao tác trong Thần Hải cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ bề ngoài của Bạch Đông Lâm, hắn vẫn tươi cười, hờ hững bước vào cánh cổng ánh sáng.
Bước vào tầng tiếp theo của bí cảnh.
Khoảnh khắc Bạch Đông Lâm bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng, có một luồng dao động cực kỳ mạnh mẽ lập tức tiến vào trong Thần Hải khiến hắn hơi nhíu mày.
Đúng là một huyễn thuật siêu mạnh!
Bạch Đông Lâm do dự một chút rồi buông bỏ tầng tầng lớp lớp phòng ngự để linh hồn hết sức phối hợp, đắm chìm trong huyễn thuật. Tuy huyễn thuật này rất mạnh nhưng vẫn không thể lay chuyển được ý chí linh hồn của hắn, nếu cưỡng ép chống lại huyễn thuật này thì sợ là hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại bí cảnh này được nữa. Tạm thời cứ xem thử nó là loại khảo nghiệm gì đã. Chỉ là huyễn thuật thôi mà, phá vỡ lúc nào mà chẳng được.
Toàn bộ linh hồn và thể xác đều tiếp nhận huyễn thuật, ý thức ngũ quan mất đi trong nháy mắt.
Khi Bạch Đông Lâm tỉnh lại thì đã ở một thế giới khác.
Bạch Đông Lâm giơ lòng bàn tay lên nhìn, dần dần thích ứng với cơ thể xa lạ này. Ấn tượng đầu tiên của hắn chính là rất rất mạnh!
Dường như cơ thể này có được sức mạnh vô cùng vô tận, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè chết chính hắn ở hiện thực. Bạch Đông Lâm trầm mê một lát thì thần trí lập tức thanh tỉnh. Đây chỉ là ảo giác, tất cả đều là hư ảo thôi.
Chẳng qua ảo cảnh này vẫn vô cùng chân thực. Do linh hồn Bạch Đông Lâm có ý chí cực mạnh lại chủ động tiến vào ảo cảnh nên mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, chứ lúc này đám đệ tử cùng tiến vào có khi tên họ của mình là gì cũng đều quên sạch cả rồi.
“Tông chủ?” Một giọng nói thận trọng kéo sự chú ý của Bạch Đông Lâm lại.
Hắn liếc nhìn thì phát hiện lúc này mình đang khoanh chân ngồi trong một đại điện, cả đám tu sĩ ngồi dưới đại điện cùng một lão giả râu tóc bạc phơ đang nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Tông chủ? Đang gọi mình à? Thú vị thật, không biết cuối cùng thì ảo cảnh này muốn khảo nghiệm cái gì mà lại để hắn trở thành một tông chủ.
Nhưng Bạch Đông Lâm chỉ cần phối hợp là được, diễn xuất này kia hắn giỏi lắm lắm luôn.
Cho nên Bạch Đông Lâm lạnh lùng nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tông chủ đang giảng đạo cho chúng ta, nhưng không biết vì sao đột nhiên dừng lại?”
Không phải chứ, tuy bây giờ thực lực của Bạch Đông Lâm rất khủng bố nhưng sau khi cẩn thận cảm ứng thì lại thấy trong đầu hắn không có bất kỳ kiến thức tu luyện nào cả. Sức mạnh này giống như một cái cây không rễ, bảo hắn giảng đạo chẳng phải là sẽ lòi đuôi ngay lập tức à.
Mặt Bạch Đông Lâm không đổi sắc nói:
“Vừa rồi lúc đang giảng đạo, ta chợt có một cảm ngộ mới nên rơi vào cảm giác ngộ đạo, tu vi sắp đột phá. Các ngươi hãy lui xuống trước đi, ta muốn bế quan tu luyện để tiến thêm một bước.”
Ngay khi Bạch Đông Lâm vừa nói xong thì đã có không ít tu sĩ trên đại điện lộ ra vẻ kích động. Tông chủ của bọn họ vốn là đại năng Quy Nhất hàng đầu, nếu như tiến thêm một bước, chẳng phải là…
“Chúc mừng tông chủ!” Mọi người sôi nổi nói lời chúc mừng.
Thứ như linh cảm ngộ đạo thường lóe lên rồi biến mất ngay nên bọn họ cũng không dám quấy rầy tông chủ tu luyện, dồn dập hóa thành độn quang rồi biến mất.
Nhất thời chỉ còn lại Bạch Đông Lâm trong cung điện rộng lớn. Hắn thầm suy nghĩ, ảo cảnh là thứ dùng để thử thách tâm tính và ý chí của con người nên theo mô tuýp thông thường mà nói thì có thể hắn đã bị ném vào một sự kiện nào đó. Xem ra lúc này cốt truyện còn chưa bắt đầu.
Cho nên Bạch Đông Lâm không suy nghĩ nhiều nữa mà nhắm mắt lĩnh hội và tiêu hóa các loại tri thức trong trí nhớ.
Pháp tắc thiên địa trong ảo cảnh này rất hỗn loạn, Bạch Đông Lâm không cách nào tu luyện được nên chỉ có thể tiêu hóa không ít ký ức mà hắn đã cắn nuốt cách đây không lâu. Thời gian trong ảo cảnh không biết chừng, có khi cả vạn năm trôi qua cũng chỉ là một chớp mắt trong hiện thực mà thôi. Thật ra hắn cũng không có gì vội vàng hay nóng nảy.
Thời gian trong mắt Bạch Đông Lâm như nước trôi qua cầu, chớp mắt đã qua một tháng.
Bạch Đông Lâm vốn đang khoanh chân cảm ngộ thì trong lòng chợt thấy bất an, tiếp theo có một luồng khí hung sát do thiên địa hình thành tràn đến, nhanh chóng nhấn chìm tông môn nơi Bạch Đông Lâm đang ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận