Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1422: Cổ khí - Phiên Thiên ́n

Chính là cổ khí - Phiên Thiên ́n!
"Thu hoạch ngoài ý muốn, trong lời đồn, cái này do sơn đỉnh Bất Chu luyện chế mà thành, bản chất là xương cốt Bàn Cổ, khó trách cứng rắn như vậy."
Hai ngón tay Bạch Đông Lâm cầm lấy Phiên Thiên Ấn, sau khi quan sát mới ném vào vĩnh hằng quang giới để cất giữ.
Hiện giờ hắn có rất nhiều tài sản, thực lực lại mạnh đến đáng sợ, khát vọng đối với cổ khí không phải rất lớn, phần lớn là muốn giữ lại đợi sau này thực lực có thành tựu lại đến thăm dò huyền bí trong đó.
U Minh Chúc Long chết, bị hắn hoàn toàn xóa bỏ, chân linh cũng bị tiêu diệt, cơ hội luân hồi cũng không có.
Tuy rằng hắn vừa mới đột phá Thập Cảnh nhưng nội tình thần lực bản nguyên cực cao, ngay từ đầu đã do mười ba loại pháp tắc dung luyện mà ra, hiện giờ thành tựu bản nguyên trực tiếp một bước lên trời, trực tiếp áp chế quy tắc Thập Cảnh bản nguyên lâu năm.
"Giết!"
Cái chết của U Minh Chúc Long hay việc Bạch Đông Lâm đột phá Thập Cảnh, thậm chí dị biến trên các chiến trường Dị Tộc lớn căn bản đều không ảnh hưởng đến đại chiến thảm thiết trên chiến trường vô tận.
Hai tộc Yêu Dị vẫn chiếm cứ thế thượng phong như cũ, nếu thất bại ở nơi khác, bọn họ càng muốn có được thần thạch hơn, rất có khí thế liều lĩnh, quyết đánh đến cùng.
Ầm ầm!
Dư âm khủng bố điên cuồng kích động, thời không thối rữa càng lúc càng hỗn loạn, ngay cả thế giới hư ảo quỷ dị cũng mơ hồ hiện ra một ít dấu vết.
Khi Chúa Tể Nhân Tộc bị bức lui từng chút từng chút, khu vực có thần thạch dần dần rơi vào vòng vây của hai tộc Yêu Dị.
"À, có phải hành động dựa theo kế hoạch hay không? Bọn hắn cố gắng như vậy, ta cũng không muốn nhúng tay vào.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm nhìn chung quanh, cảm giác mạnh mẽ, hiểu rõ tất cả góc khuất của chiến trường vô tận, nếu như có Chúa Tể Nhân Tộc rơi vào nguy hiểm, hắn sẽ không chút do dự ra tay.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, sẽ cố ý để cho Đệ Nhất Tà Thần đạt được thần thạch, sau đó thông qua chuẩn bị phía sau lấy lại thần thạch trong tay Đệ Nhất Tà Thần – Kim Thái!
Năm khối thần thạch, bốn khối đã định, nhưng trong tay Đệ Nhất Tà Thần có một khối lại không có chút manh mối nào, muốn đoạt lấy nó là một chuyện vô cùng phiền toái.
Tà Thần Giới rất đặc biệt, trong tất cả thế giới Dị Tộc là một giới khó thâm nhập nhất. Xúc tu của Quỷ Phủ có thể thăm dò vào bất kỳ một giới nào, duy chỉ có Tà Thần giới này thì rất nhiều thời đại, vô số lần hành động đều kết thúc thất bại.
Cho dù Dị Tộc khác có đặc biệt như thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng là sinh linh có ý chí bình thường. Nhưng những Tà Thần vặn vẹo kia là sản phẩm của dị dạng, từ hình thể đến ý chí ý thức đều điên cuồng mê loạn, không hề có lý trí đáng nói.
Đây không phải là bất kỳ nội ứng nào cũng có thể bắt chước, nếu thật sự bắt chước giống như đúc, có thể gạt qua ánh mắt Tà Thần, như vậy chứng tỏ nội ứng này đã sa đọa thành Tà Thần, lại có thể có ý nghĩa gì?
"Xem ra vẫn nên để lại thủ đoạn, muốn để Đệ Nhất Tà Thần có thần thạch thì Vô Gian Minh Hà cũng phải ẩn núp đi vào trong đó."
Bạch Đông Lâm suy tư một lát rồi tính toán, ánh mắt dần dần trở nên hờ hững, ánh sáng vàng lấp lánh tựa như vô biên vô hạn quang luân.
"Có thể mang theo thần thạch, mạng phải để lại không ít."
“Trao đổi tương đương mà, công bằng công chính!”
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, Bạch Đông Lâm ngang nhiên ra tay, thân thể to lớn cất bước mà đi, khe rãnh đỏ tươi sau lưng lan tràn vô hạn.
"Chết!"
Thân ảnh người mặc áo bào đen đang vây công Kiếm Chủ chậm lại, cảm giác được chưởng lớn khủng bố, tư duy cuồng bão, từ bỏ muốn cứng rắn chống đỡ.
Thân ảnh người mặc áo bào đen vô cùng trơn trượt, theo quy tắc bị uy áp tiêu diệt, tiêu tán không còn, một trận hư ảo lóe lên đã ở xa né tránh một kích khủng bố này.
Ầm ầm!
Chưởng lớn đập vào trên hư không, thần lực trút xuống, tất cả đều bị mờ đi, quy tắc giới bích bị xé rách nát bấy, một vòng xoáy đỏ thẫm khổng lồ thật lâu không tan.
"Dáng người cũng rất lớn, chỉ là động tác chậm một chút. Công kích mạnh hơn nữa mà đánh không trúng thì có ích lợi gì?”
Thân ảnh người mặc áo bào đen ngưng tụ ở xa xa, hai mắt âm trầm dưới mũ đối diện với Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ trào phúng.
"Khà khà, phải không?"
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên ý cười, ý niệm vừa động, vòng tay đầu lâu với ánh sáng xanh lúc ẩn lúc hiện, sát chiêu thật sự ầm ầm hạ xuống.
"Cái gì!?"
Con ngươi của người áo bào đen ngủ say co rút mạnh, cái bóng nguy hiểm khủng bố trong nháy mắt bao phủ tâm thần, linh giác điên cuồng cảnh cáo nhưng nguy cơ không biết từ đâu mà đến, quá mức đột ngột, người mặc áo bào đen căn bản không biết nên tránh né như thế nào, hơn nữa hắn ta cũng không có đủ thời gian phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận