Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 557: Bắt đầu khảo hạch

Nếu cả ba lần đều thất bại, chỉ còn có thể đợi năm năm nữa. “Tô Thất, Thánh Khanh, quả nhiên là các ngươi cũng tới.”
“Đồ Nhai!”
Ánh mắt Tô Thất lạnh lùng nhìn lướt qua Đồ Nhai, cũng không để ý nhiều, tiếp tục cúi đầu nói nhỏ với Tô Tiểu Cửu.
Sắc mặt Thánh Khanh khựng lại, cẩn thận nhìn đại hán khôi ngô trước mắt, từ sau khi Thần Vô Khuyết rời khỏi Thánh Tông, ngoài Bạch Đông Lâm xuất thần xuất quỷ nhập thần đứng đầu tân bảng thì Đồ Nhai này có thể nói là đệ tử mới chói mắt nhất.
Đồ Nhai mỉm cười, cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của hai người này, lần lượt ba người bọn họ đều có cùng một mục đích, chính là muốn gặp nam nhân kia.
Bọn họ đều đã nhận được tin tức, Bạch Đông Lâm đã trở về Thánh Tông, bây giờ khảo hạch sắp tới, tự nhiên có một cơ hội chứng kiến xem thực lực của Bạch Đông Lâm bây giờ như thế nào.
“Bạch Đông Lâm…”
Ánh mắt Đồ Nhai rũ xuống, sắc mặt trở nên phức tạp, từ thất bại lần trước, hắn bị “Một phần trăm thống khổ” của Bạch Đông Lâm tra tấn để lại một bóng ma khủng bố.
Phát điên một thời gian dài mới phá bỏ được bóng ma, cũng nhân họa được phúc, thực lực cũng dựa vào đó mà tiến thêm một bước nữa, ý chí, tâm cảnh đều được lột xác thật lớn.
Lần này hắn chỉ muốn nhìn thấy Bạch Đông Lâm từ xa một lần, muốn biết mình có thể hiện lên ý chí chiến đấu với nam nhân giống như quái vật này hay không.
Giữa đỉnh Đan Đỉnh phong, Cửu tiểu thư của Đa Bảo Phong, còn có người của Đan Điện, cố ý xin đến làm chủ trì cho khảo hạch lần này, cũng đều là vì Bạch Đông Lâm mà đến.
Quần hùng nhìn xung quanh, khảo hạch nhập phong năm năm tổ chức một lần chính thức bắt đầu, so với khảo hạch lần trước, lần này đệ tử đột phá tới Thần Thông Cảnh rõ ràng nhiều hơn, chừng mấy vạn người.
Nhưng tiềm lực cùng giá trị, còn lâu mới bằng nhóm đệ tử thứ nhất.
Khảo hạch tiến hành rất thuận lợi, cũng không xuất hiện sự kiện cẩu huyết gì.
Ngày đầu tiên, Bạch Đông Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Sắc mặt của mọi người bình tĩnh, thiên tài mà, tính tình luôn có chút khác người, luôn thích xuất hiện vào phút cuối cùng.
Ngày hôm sau, Bạch Đông Lâm vẫn không xuất hiện.
Tuy rằng trong lòng mọi người đã có chút bồn chồn, nhưng mà vẫn còn có thể kìm lại được, thiên tài mà, bình thường bình thường, đổi lại là bọn họ cũng sẽ nhân cơ hội này giả bộ một hồi, hiểu hiểu.
Ngày thứ ba, hoàng hôn sắp kết thúc, Bạch Đông Lâm vẫn như cũ mà bặt vô âm tín.
Lúc này sắc mặt những người cố ý đến quảng trường đều đã điên cuồng thay đổi, liếc nhau một cái, không ít người yên lặng mở cửa ánh sáng ra, bước vào trong đó.
“Ách, Tô Thất, ngươi nói xem có phải Bạch huynh ngủ quên rồi hay không? Vòng tay liên lạc của ta cũng không liên lạc được với hắn ta, còn ngươi thì sao?”
Tô Thất nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, khảo hạch nhập phong Thánh Tông đối với đệ tử mới mà nói, là chuyện vô cùng quan trọng.
Đặc biệt là Bạch Đông Lâm đã bởi vì ngoài ý muốn bỏ lỡ một lần, khẳng định sẽ rất coi trọng, nhất định sẽ không xuất hiện chuyện buồn cười như ngủ quên.
“Chúng ta đi Tử Trúc Cư!”
Hai người mở ra cánh cửa ánh sáng, bước một bước đi vào trong đó, còn lại một canh giờ nữa là lần khảo hạch này sẽ kết thúc, nếu như Bạch huynh không kịp đến, lại phải đợi thêm năm năm nữa.
Hai mắt Đồ Nhai híp lại, nhìn nơi hai người biến mất, sắc mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết vì sao, trong lòng hắn có dự cảm không lành, có lẽ là Bạch Đông Lâm sẽ không tham gia khảo hạch lần này!
“Bạch Đông Lâm, rốt cục là ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
......
Tử Trúc Cư.
Lúc này bên ngoài sân rách nát, có không ít người đứng, đều mang sắc mặt vội vàng nhìn vào bên trong viện.
Đáng tiếc trong viện không có hình bóng của Bạch Đông Lâm, chỉ có chiến sủng ngu ngơ của hắn ở.
Quy tắc của Thánh Tông, không có chủ nhân mời thì người ngoài không được tự tiện xông vào nhà riêng.
Chiến sủng cũng không có tư cách mời, đây cũng là nguyên nhân Tử Trúc Cư bị tai họa thành ra như vậy, những người khác muốn đi vào giúp đỡ tu sửa cũng không được.
“Hai tiểu tử các ngươi còn đang làm gì vậy? Đại ca của các ngươi đâu? Hắn chạy đi đâu, khảo hạch sắp kết thúc rồi, vì sao hắn còn không xuất hiện!”
Thượng Trung gấp đến độ thổi mũi trừng mắt, trong hai năm qua, Tiểu Tử cùng Tiểu Tiểu thường xuyên ăn đan dược ở chỗ lão ấy, giữa bọn họ đã vô cùng quen thuộc.
Tiểu Tử giống như một con tử xà mập, mềm nhũn vì say mà ngã nằm sấp trên mặt đất, một cây dây leo Tử Ngọc thu nhỏ cắm vào trong một cái bình ngọc, cắn nuốt chất lỏng trong bình đó.
Linh dịch quá bổ, Tiểu Tử đã bị say đến mơ mơ màng màng, căn bản không dư sức mà để ý tới Thượng Trung đang hỏi thăm.
Bạch Tiểu Tiểu khoanh chân ngồi ở một bên, mở hai mắt ra, dưới kính râm đen kịt hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận