Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1669 - Làm tròn lời hứa (5)

Đây là hắn khi ấu niên, lúc đó, hắn còn chưa thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước.
...
Rầm --
Hình ảnh ngược dòng, ngày càng chậm chạp, cuối cùng, Bạch Đông Lâm nhìn thấy...
“Mau mau! Phu nhân không được! Mau mời đại phu!”
“Đứa nhỏ, đứa nhỏ của ta...”
Thanh Anh nằm trên đệm mềm, thân thể xương xẩu lởm chởm, như bị hút đi tất cả máu thịt, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Thần quang trong mắt đang nhanh chóng tiêu tán, bàn tay phí công duỗi ra, muốn sờ đứa trẻ sơ sinh mũm mĩm gần trong gang tấc, nhưng khoảng cách ngắn như thế, lại to như rãnh trời, không thể vượt qua.
“Con ơi...”
Đồng tử dần dần phóng đại, lúc bàn tay vô lực rơi xuống, đột nhiên một bàn tay lớn nhô ra từ trong hư không, cầm bàn tay tiều tụy của Thanh Anh thật chặt.
"Mẹ! Hài nhi đến đón ngài!"
Chỗ hai tay giao nhau, trở thành điểm chân thực duy nhất bên trong ngược dòng thời không, những người còn lại đều là ảo ảnh vặn vẹo thành hư vô.
“Sự tồn tại” của Thanh Anh bị cắt chém mất đi khỏi thời không quá khứ, một bàn tay vô hình quấy động một hồi trong dòng sông thời gian, tiết điểm thời gian của Thanh Anh bị khảm nạm vào trong đoạn đầu tiên của dòng sông thời gian tuôn trào không ngừng.
“Hửm?!”
“Sức mạnh phản phệ này là...”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, xuất hiện tình huống ngoài dự liệu của hắn, bóng người tán loạn trong vặn vẹo vô danh, chết đi một lần mà lặng yên không tiếng động.
Đây không phải trình độ đất trời thế giới này có thể làm được.
Huống chi, ý chí đại đạo đã chết, đất trời còn đang ở trong tầm khống chế của mấy người Liên Tâm.
“Ha ha, dùng một mạng đổi một mạng, hợp tình hợp lý.”
Bất tử bất diệt được phát động, ngay lập tức phục sinh, Bạch Đông Lâm không thèm để ý đến phản phệ dị biến chút nào, ôm ngang Thanh Anh đang hấp hối, bước vào trong hiện thế.
Nhóm Bạch Nguyên Trinh đã đợi ở một bên.
Thời gian ba năm, ngược lại có thể họp gặp với người một nhà, Bạch Đông Lâm nhếch miệng lên, cất bước đi tới nghênh đón trò chuyện.

Gần đây đế quốc Tù Điểu vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Một chiếc chiến hạm sao neutron với chiều dài lên đến trăm vạn km không ngừng nhảy vọt ra khỏi trong hư không, vượt qua biển sao trên bầu trời đế đô, lơ lửng phía trên hoàng thành.
Hoàng thành được trận pháp che chắn kín mít, người ngoài không thể nhìn thấy những hành vi dị thường của những chiến hạm này. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể tự mình suy đoán.
Có người cho rằng đây là biến đổi chính trị xảy ra trong nội bộ của đế quốc hay quốc chủ đã băng hà, các vị hoàng tử đang tranh đoạt hoàng vị. Còn có người nói rằng đã nhìn thấy bóng dáng của đại hoàng tử, người lẽ ra đang phải ở trong quân ngũ. Tin tức lan truyền nhanh đến nỗi như mọc cả mắt lẫn mũi luôn rồi.
Cũng có người có lý trí bác bỏ. Căn cứ vào khoảng không gian dị thường bị sụp đổ xung quanh mà phán đoán thì khối lượng của mỗi chiến hạm đều lớn đến kinh người, tải trọng của nó đã đạt đến cực hạn. Nếu là chiến hạm vận chuyển đồ của quân đội thì chắc chắn không thể đạt tới trình độ này, bên trong đó hẳn là đã chứa một loại hàng hóa cực nặng nào đó.
Các tàu chiến sao neutron không ngừng bay lên đáp xuống, liên tục không ngừng. Trong suốt ba năm, hết lượt này đến lượt khác, chưa từng dừng lại. Theo thống kê, đã có hàng trăm triệu chiếc tàu đổ bộ vào hoàng thành.
"Phù! Phí bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng coi như đã bổ sung vào ngân khố quốc gia được bằng một nửa so với trước đây. Chà, miễn cưỡng có thể đối phó với cống phẩm cho Thiên Càn Thần Vực được rồi."
Tù Ám Sinh đứng bên ngoài nơi cất giấu vật phẩm quý hiếm, nhìn những chiếc chiến hạm di chuyển trong không gian, liên tục phun tài nguyên bảo vật vào trong cổng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Quốc khố bị thâm hụt là chuyện vô cùng trọng đại, tuyệt đối không được để lộ tin tức ra ngoài, vì vậy hắn ta đành phải tự mình đi làm.
Sau khi tiễn chiếc chiến thuyền cuối cùng rời đi, Tù Ám Sinh bấm pháp quyết, đóng cánh cửa nặng nề lại, sau đó cau mày lộ ra vẻ mặt trầm tư.
"Tính toán thời gian, không đến ba ngày nữa sẽ kết thúc thời hạn ba năm, nhưng vị đại nhân kia còn chưa triệu ta, chẳng lẽ lại đổi ý?"
Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi run lên.
"Không được! Ta vẫn nên chủ động ở ngoài điện là tốt nhất, nếu như chủ tử có chuyện chậm trễ, ta cũng có thể nhắc nhở vào giờ khắc cuối cùng."
Đó là vấn đề sinh tử, Tù Ám Sinh làm sao có thể ngồi yên, bước ra một bước, xé nát khoảng không, lao về phía cung điện cao chót vót ở trung tâm.
Trong sảnh đường trống vắng, có một tháp ngọc và một thần tọa, trên thần tọa cao chót vót có một tấm bia đá, một quả cầu thủy tinh và một quả hồ lô bằng ngọc trắng.
Đột nhiên, một sợi tóc trên tấm bia đá khẽ run lên, sau đó hư không vặn vẹo một cách khó hiểu, một bóng người xuất hiện trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận