Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1369: Hải Nhãn Bí Cảnh

Suy nghĩ nhiều lần, Tử Lôi Cự Viên quyết đoán nhận ra, tuy rằng truyền thừa và vinh quang trân quý, nhưng cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình, hắn ta cũng không muốn thử một lần rằng tên điên này có năng lực hoàn toàn xóa bỏ hắn hay không.
Vù vù!
Thần quang của quả cầu ánh sáng sặc sỡ lóng lánh, một trụ ánh sáng trống rỗng rơi xuống, bao vây Tử Lôi Cự Viên, truyền tống ra ngoài.
“Người thắng, Thanh Mộc Ngục Môn, Mộ Dung Vân Tiêu, tiến vào vòng so tài tiếp theo.”
Keng!
Mộ Dung Vân Tiêu thu đao vào vỏ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, sâu trong con ngươi có hận ý vô biên sôi trào, mỗi hồi ức tốt đẹp, tàn khốc đều hiện ra ở sâu trong đầu như một bức tranh.
“Ca ca, Trùng Tiêu không đói bụng, cho, bánh bao cho ngươi ăn!”
“Ca ca, ta nhớ mẫu thân...”
Ca ca, ánh sáng ngân hà thật đẹp! Ngươi nói chúng ta có thể nhìn thấy mẫu thân đại nhân ở cuối ngân hà không? Chỉ cần chúng ta cố gắng tu hành, có thể vượt qua trở ngại của ngân hà, tìm lại mẫu thân sao?’
“Ca ca... Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau phải không?’
Răng rắc! Răng rắc!
Hơi thở của Mộ Dung Vân Tiêu âm u, lạnh lẽo khốc liệt tựa như đao phong lẫm liệt, chém không gian và biển luyện ngục thành vết nứt vô tận.
"Thực xin lỗi đệ đệ, ca ca lừa gạt ngươi, mẫu thân đại nhân đã chết, bị phụ thân giết, mà ta, tự tay giết nam nhân kia..."
"Đệ đệ, chờ ca ca báo thù cho ngươi sẽ đến tìm ngươi."
“Trên đường luân hồi đừng đi quá gấp, chờ ta!”
...
"Thú vị, thế gian hận ta, vô số tồn tại muốn ăn thịt ta uống máu ta nhưng nếu luận hận ý nồng đậm, thuần túy, tiểu gia hỏa này không ai sánh kịp."
"Mấu chốt là còn yếu như vậy, vậy mà có thể đè nén bản năng sợ hãi của sinh mệnh để sinh ra hận ý với ta, ha ha, thật đúng là không đơn giản!"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng như đuốc, nhìn thấu bình chướng của quả cầu ánh sáng thế giới, nhìn thấy từng sợi dây nhân quả rõ ràng trên người Mộ Dung Vân Tiêu, tìm ra nguyên nhân, nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Trùng Tiêu.
Mộ Dung Trùng Tiêu từng đứng thứ sáu mươi chín trong Tiềm Long Bảng, bởi vì trong “Hải Nhãn Bí Cảnh" ở Địa Tâm Độc Hải, vì tranh đoạt cây ăn quả Thọ Nguyên mà nổi lên tranh chấp với hắn, bị hắn cường thế chém giết.
Không nghĩ tới đối phương còn có một ca ca càng thêm ưu tú, đáng tiếc, báo thù này đến quá muộn, hiện giờ hắn đã là Chúa tể chí cao vô thượng, cho dù thực lực hay địa vị thì hai người đều không phải cùng một thế giới.
Cái gọi là báo thù cũng thành nói suông, thông qua tin tức thu thập được, Bạch Đông Lâm đương nhiên cũng nhìn thấu kế hoạch báo thù của Mộ Dung Vân Tiêu, đơn giản chỉ muốn giết chết mười hai lâu chủ khiến hắn cũng nếm thử tư vị mất đi người thân.
“Suy nghĩ không tệ, đáng tiếc lại đánh giá quá thấp Bạch Ngọc Kinh ta, mười hai lâu chủ há là ngươi muốn giết là có thể giết?”
Bạch Đông Lâm lắc đầu, vẫn chưa để ý Mộ Dung Vân Tiêu, quay đầu lại liếc mắt nhìn nhóm Chúa tể bình chân như vại, cảm thấy không thú vị. Ý niệm vừa động, để lại một đạo phân thân, bản thể đã xuất hiện trong phủ Giới Chủ.
Thông qua dấu vết dao động của vận mệnh, hắn thấy rằng sẽ có người đến thăm.
“Chúa tể Hỗn Độn tối cao, sơn dã thôn phu Nam Hoa Tử cầu kiến!”
Hàng rào phòng ngự của phủ Giới Chủ mở ra một đường hầm lớn, một lão già tiều tụy, bước đi tập tễnh đi vào. Lão quỳ gối trên quảng trường còn rộng lớn hơn thế giới, lão giống như một hạt bụi, vô cùng hèn mọn.
“Chúa tể đại nhân, xin hãy gặp ta một lần.”
Tiếng kêu bi thương, tràn ngập sự mệt mỏi vô tận.
Ken két!
Cửa lớn Thần điện sừng sững cao vút, từ từ mở ra, Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng bước ra, ánh mắt vô cùng uy nghiêm, nhìn xuống.
“Từ khi nào mà Thái thượng trưởng lão của Thanh Mộc ngục môn trở thành sơn dã thôn phu rồi?”
“Chúa tể đại nhân...”
Bóng dáng Nam Hoa Tử run lên, ánh mắt chúa tể nhìn thấu tất cả, trong nháy mắt, hắn có lẽ còn biết rõ lão tè mấy lần ra giường khi còn bé.
“Nam Hoa Tử có tội, tự biết mình nghiệt chướng nặng nề. Nhưng Thanh Mộc ngục môn vô tội, không nên bị liên lụy bởi hai thầy trò ta, ta sẽ từ chức trưởng lão.”
“Vân Tiêu đã bị hận thù che mất tâm trí, tại hạ không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể đi theo hắn.”
Nam Hoa Tử không dám giấu diếm điều gì, cho đến nay, lão chỉ có thể dùng hết khả năng bảo vệ tông môn.
“Nam Hoa Tử, ngươi có biết điều chín mục năm trong luật tối cao của Nhân tộc, tội mưu đồ chúa tể sẽ bị tử hình và tru di mười tộc.”
“Ngươi nói vài ba câu đã có thể đẩy Thanh Mộc ngục môn ra ngoài, nếu cứ như vậy, chẳng phải con mèo con chó cũng dám đến trước mặt bản tôn diễu võ dương oai sao?”
“Hừ, vậy uy nghiêm của chúa tể ở đâu!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận