Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1606 - Một góc ý niệm tà ác trong trời đất (1)

“Gừ gừ gừ!”
Bóng dáng nam tử cứng đờ, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ quái gở, hai mắt có tia sáng đen quanh quẩn, ngơ ngác nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tay, dường như đã lấy lại được một ít lý trí.
“Oa, oa, oa——”
Đứa trẻ sơ sinh đầy mùi máu tươi dừng lại một hơi, chốc lát sau lại òa lên tiếng khóc lảnh lót.
“Gừ gừ!!”
Hai mắt nam tử lóe lên vẻ tức giận, ánh mắt càng lúc càng u tối, hắn gầm lên giận dữ, miệng nứt tới mang tai, để lộ hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo, giơ cánh tay lên, hắn muốn nuốt sống đứa nhỏ.
“Không!!”
Nàng hận, hận sự tàn nhẫn của người đàn ông này, vậy mà hắn có thể ra tay với chính máu mủ ruột thịt của mình. Đồng thời, nàng cũng hận bản thân, hận sự bất lực của mình, ngay cả đứa nhỏ cũng không bảo vệ được, thoắt cái, sâu trong đôi mắt giận dữ của nàng thoáng qua một ánh sáng đen mơ hồ.
“Hừ! Nghiệt súc, chán sống!”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì có một ánh kiếm trắng sáng từ trên trời giáng xuống, lập tức tiêu diệt nam tử đã hoàn toàn bị tà ma hóa, đến một hạt phân tử cũng không chừa lại.
“Oa oa oa!”
Đứa bé rơi xuống đất, càng khóc lớn tiếng hơn.
“Con ơi! Con trai của ta!!”
Người phụ nữ lăn lê bò toài nhào tới, ôm chặt đứa bé rồi vỗ nhẹ, mái tóc dài nhuốm máu xõa xuống, che khuất đôi mắt đã tối tăm u ám.
“Đừng khóc, đừng khóc......”
“He he, ha ha ha, con trai, để mẫu thân nếm thử mùi vị của con nhé!”
Vù——
Lại thêm một luồng sáng trắng nữa giáng xuống, người phụ nữ bị chém thành tro bụi trong tích tắc, đứa bé lại rơi xuống lần nữa, thế nhưng bé đã được một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy, hình như bé đã sợ đến choáng váng mà quên cả khóc.
“Điên rồi! Điên rồi! Thế giới này điên hết rồi!”
Vị anh hùng trẻ tuổi nhíu mày, nhìn đứa bé trong tay, rồi lại nhìn xác chết chất đống xung quanh, sắc mặt hiện lên một chút ngỡ ngàng.
“Máu mủ tương tàn, ác ý giữa trời đất đã sâu nặng đến mức này rồi ư?”
Vù vù!
Những tia sáng xẹt ngang chân trời, chiếu xuống sân vườn, làm lộ ra những hình bóng có khí tức tàn bạo, tất cả đều mặc áo choàng đen quy chuẩn, ngực áo có hai chữ lớn uy nghiêm được thêu lên bằng tơ vàng—— Trấn Ma.
“Đội trưởng, toàn bộ tà ma cực ác trong tòa chủ thành này đều đã bị diệt trừ, toàn bộ người dân còn sống sót cũng đã được giải cứu!”
Phía sau bọn họ là một bong bóng không gian có kích cỡ khoảng một bộ não đang lơ lửng và những bóng người nhỏ xíu như hạt bụi đứng đầy bên trong, chi chi chít chít, không dưới một triệu.
Thanh niên khẽ gật đầu, ôm chặt đứa bé trong vòng tay, rồi nói: “Ừ, trở về cứ địa, Cực Lạc Tinh đã hoàn toàn thất thủ, đại nhân đã ra lệnh rút khỏi đây sau một canh giờ nữa, đi Bạch Thần giới vực”
“Rõ!”
Mọi người cúi đầu nhận lệnh, nhưng có một bóng người vẫn đứng yên không nhúc nhích, khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, trong miệng vô thức phát ra tiếng gầm gừ.
“Huynh đệ, lên đường bình an.”
Đôi mắt đội trưởng trẻ tuổi thoáng vụt qua vẻ không đành lòng, sau đó lập tức được thay thế bằng sự kiên quyết, sau đó siết chặt nắm đấm, bóp nát hắn thành những điểm sáng phân tán.
Đồng đội mới nãy còn đang yên ổn cứ như vậy mà biến mất, nhưng ánh mắt của mọi người đều chẳng mảy may dao động, hiển nhiên đây không phải lần đầu diễn ra cảnh tượng này.
“Nhớ kỹ, nếu ta cũng hóa ma, các ngươi phải chạy càng xa càng tốt, hãy nhớ rằng không được đối chọi với ta.”
“Tránh mất mạng vô ích.”
Thanh niên vừa dứt lời liền ôm đứa bé biến thành một cột sáng, vụt chạy về nơi xa, mọi người gật đầu rồi vội vàng đuổi theo.
Những cột sáng trắng dày đặc bay lên từ bốn phương tám hướng của Cực Lạc Tinh, xẹt qua bầu trời đan xen hai màu đen đỏ và liên tục đáp xuống cứ địa của Trấn Ma Ti.
Đây là một tòa thành khổng lồ được đúc nên từ vàng đen, đã có lịch sử ba vạn năm kể từ lúc thành lập đến nay, là phân bộ Trấn Ma Ti lớn nhất ở Cụm thiên hà Siêu Giới này, phụ trách quản lý tất cả những sự việc gây rối của tà ma cực ác.
Hiện giờ, toà thành khổng lồ hùng vĩ đứng trên bình nguyên này đang được bao phủ bởi một tấm màn ánh sáng trắng, bên ngoài vách chắn phòng ngự là những ngọn núi vặn vẹo kỳ dị, cao hơn tòa thành khổng lồ gấp mấy lần.
Nhìn vào trong đó, hóa ra mấy “đỉnh núi” này là do những thi thể có hình thù kỳ lạ xếp chồng lên nhau tạo thành, bình nguyên biến thành cao nguyên, tòa thành khổng lồ chìm sâu trong lòng núi.
Loạt soạt!
Một lá cờ tung bay trong gió, đứng thẳng ở nơi cao nhất của tòa thành, trên đó có hai chữ “Đại Hạ”, đang tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, vô số sợi tơ nhỏ vươn ra từ lá cờ, kết nối với mi tâm của mỗi sinh linh trong tòa thành khổng lồ.
Đây là sức mạnh niềm tin, tấm màn ánh sáng phòng ngự cũng bắt nguồn từ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận