Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 591: Huyền Quy Đạo Giới là chỗ nào?

Chẳng bao lâu sau đã đến lượt Bạch Đông Lâm. Ngay khi hắn bước một chân lên cây cầu, dấu ấn Đạo Môn bên trong Thanh Vân lệnh bài xuất hiện, một luồng khí lạ thường phủ lấy hắn, cây cầu hư ảo, lúc ẩn lúc hiện dưới chân lập tức đông lại. Lòng hắn lập tức hiểu ra, nếu không có dấu ấn Đạo Môn vĩnh hằng này, căn bản là hắn không bước lên được cây cầu ánh sáng này.
Ánh mắt hắn đảo xung quanh, thấy một tấm kim quang pháp chỉ hiện ra trong cơ thể của một vài tu sĩ bên cạnh. Ánh sáng tỏa ra, họ cũng đứng vững bên trên cây cầu ánh sáng. Pháp chỉ này chính là thư mời mà Đạo Môn phát ra.
“Cây cầu ánh sáng này…”
Thần Hồn Vô Vi của Bạch Đông Lâm khẽ động, cảm nhận được một chút pháp tắc âm dương, cực kỳ ít ỏi từ cây cầu dưới chân. Nếu không phải Vô Vi đã nghiên cứu sâu về thứ này, nó vẫn thật sự gạt được hắn.
“Thì ra pháp tắc âm Dương còn có thể sử dụng như vậy nữa. Diệu thay, diệu thay!”
Hai mắt hắn lóe sáng, linh quang hiện lên trong đầu đều bị hắn cẩn thận chộp lấy, chôn sâu tận đáy lòng, đợi về sau sẽ dùng tới.
“Trong truyền thuyết thần thoại thời hồng hoang, búa Bàn Cổ khai thiên lập đia được chia thành ba: Búa hóa thành chuông Hỗn Độn, lưỡi búa hóa thành cờ Bàn Cổ, mà cán búa lại hóa thành thái cực đồ…”
“Thái cực đồ có thể đổi thành một cây cầu vàng, trấn áp đất, gió, nước, lửa, na di càn khôn, huyền diệu khác thường!”
Quả nhiên Đạo Môn của thế giới này không đơn giản!
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, suy nghĩ cuồn cuộn. Hắn là kẻ cực giỏi chuyện suy diễn, chỉ thông qua một chút chuyện nhỏ không đáng kể thôi đã dò xét được căn cốt của một Đạo Môn.
Hắn đè suy nghĩ xuống, vừa sải bước một cái thì hào quang lưu chuyển, phút chốc đã tới được một chốn đất bằng rộng lớn.
“Rốt cuộc Huyền Quy Đạo Giới này là chỗ nào?”
Hắn trông về phương xa, thấy cảnh vô biên vô hạn, đất bằng dưới chân lại tỏa ra màu than đen, mấy vạn tu sĩ tập hợp lại trên mảnh đất bằng rộng lớn này trông cực kỳ nhỏ bé.
“Ha ha, tiểu hữu, ngươi không phải người Đạo Vực chúng ta phải không?”
Lão đạo tóc bạc đứng bên cạnh hệt như nhìn thấy sự chấn động trong mắt Bạch Đông Lâm, thấy ngờ vực, không kìm được mà mở miệng cười hỏi.
“Ơ? Đạo trưởng hữu lễ, chẳng hay làm sao ngài biết được?”
Phần lớn tu sĩ ở đây đều trộn vào nhau, rốt cuộc ai là tu sĩ được mời đến, hay ai là người thuộc thế lực Đạo Vực sở hữu dấu hiệu Đạo Môn, có thể không phân biệt được.
“Lại đây lại đây, vẫn còn một lúc nữa đại hội luận đạo mới bắt đầu, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.”
Lão đạo tóc bạc ngồi xếp bằng, khẽ vuốt chòm râu, trên khuôn mặt mềm mại như trẻ con lấp lánh vẻ nhiệt tình, phấn chấn. Ngoài biểu cảm đó ra, Bạch Đông Lâm còn thoáng cảm nhận được một tia tựa hào.
Đây là biểu cảm của một người chủ khoe ra món bảo vật nhà mình với người khách từ xa ghé lại.
Tu vi của lão đạo thật sự không thấp, là một tu sĩ Động Hư Hậu Tam Cảnh. Bạch Đông Lâm cảm nhận được thiện ý của đối phương cũng ngồi xếp bằng xuống theo.
“Tiểu hữu, ngươi thấy mặt đất này có chỗ nào đặc biệt không? Lại đây, tự tay cảm nhận rõ ràng một cái!”
Biểu cảm Bạch Đông Lâm chợt chuyển, từ nơi sâu trong hai mắt bộc ra hào quanh lấp lánh, phần đất đen than trong tầm mắt lập tức đi vào với cấp độ vi mô.
‘Hít!’ Bạch Đông Lâm lại hít một hơi khí lạnh. Trong tầm mắt của hắn, mặt đất mà vốn dĩ phổ thông lại hiện ra vô số những ký hiệu cực kỳ nhỏ.
Có vô số ký hiệu huyền ảo, tầng tầng lớp lớp, ngưng kết thành một loại vật chất như biểu bì sinh vật.
“Ha ha, tiểu hữu, bản lĩnh không tệ, hẳn ngươi nhìn ra rồi phải không?”
Tóc bạc nói, mặt người cười như nở hoa, cực kỳ hài lòng khi Bạch Đông Lâm sợ hãi, lại nói tiếp với giọng điệu ẩn chứa một phần tự hào: “Thật ra Huyền Quy Đạo Giới này chính là phần trên mai lưng của huyền quy lão tổ Đạo Môn. Thân thể của huyền quy lão tổ cực kỳ to lớn, có thể sánh bằng một tiểu thế giới.”
“Huyền quy lão tổ thích ngủ sâu, vừa ngủ là có thể ngủ dài tới mấy chục, mấy trăm vạn năm, trái tim phải mấy nghìn năm mới nhảy lên một lần, vậy nên hơi thở cực kỳ mờ mịt. Với những người không biết chuyện như các ngươi, nếu không cẩn thận cảm nhận thì căn bản không thể biết chúng ta đang ở trên lưng của huyền quy lão tổ.”
Bạch Đông Lâm đè nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, ánh mắt nhìn về phương xa một lần nữa, hắn chẳng thấy nổi cả chút vòng cung nào. Hẳn huyền quy lão tổ này chính là sinh vật có hình thể lớn nhất hắn từng gặp ở thế giới này rồi.
“Đa tạ đạo trưởng đã giải thích nghi hoặc với tại hạ.”
“Ha ha ha, đừng khách sáo, người từ xa tới là khách mà. Tiểu hữu, lần này các ngươi là có phúc rồi đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận