Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 360: Bạch Đông Lâm tự kỷ

Bạch Tiểu Tiểu vươn vai, mơ hồ mở mắt, đôi mắt trong như pha lê đảo qua, nhìn thấy Thần Vô Khuyết lạnh lùng đứng ở một bên liền lập tức kinh ngạc, tỉnh táo lên. “Tiểu Tử! Tiểu Tử! Dậy đi đừng ngủ nữa!”
Một bên lắc lắc Tiểu Tử, một bên lùi lại tránh xa Thần Vô Khuyết, vẻ mặt cảnh giác.
Hắn nhớ rõ ràng mình và Tiểu Tử bám theo Thần Vô Khuyết, sau đó chộp lấy cơ hội xông vào vòng xoáy màu đỏ trước hắn ta.
Sau đó không biết sao lại ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại thì đã quay lại vực thẳm lúc trước, Bạch Tiểu Tiểu đoán hẳn là bọn họ bị trúng thủ đoạn của Thần Vô Khuyết nên mới ngủ không hay biết.
“Umm, lão đại đừng làm phiền nữa, để ta ngủ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi…zzz”
“Ngủ cái đầu nhà ngươi! Chúng ta bị tên “Trẻ đầu bạc tóc” bắt rồi! Mau đứng dậy nghĩ cách!”
Nó cũng không sợ Thần Vô Khuyết sẽ làm gì bọn hắn, dù sao thì cũng đều là người quen cũ, nhưng bởi chính vì vậy nên mới xấu hổ!
Nếu không phải quen biết nhau, nó đã bỏ trốn cùng với Tử Triệu từ lâu rồi, nó chỉ sợ làm Bạch Đông Lâm mất mặt thôi.
Thần Vô Khuyết cảm thấy khí tức thần hồn của Bạch Đông Lâm đã biến mất liền hiểu ra, bây giờ Bạch huynh không muốn tiếp xúc với mình.
“‘Có vẻ như khoảng thời gian hơn một trăm ngàn năm trôi qua đã có tác động rất lớn đến Bạch huynh, từ một người nho nhã, dễ gần mà bây giờ lại trở nên khép kín như vậy, haiz!” Thần Vô Khuyết thở dài trong lòng, tự trách tất cả đều do mình gây ra.
Mà hắn ta lại giữ truyền thừa cho riêng mình, trong lòng hổ thẹn khôn nguôi, hiện giờ hắn cũng không còn mặt mũi nào đối diện với Bạch huynh nữa nên đành nói với Bạch Tiểu Tiểu:
“Tiểu Tiểu, mong ngươi thay ta gửi lời cảm ơn đại ca của ngươi đã chỉ dẫn ta trong chiều không gian thấp, ta mạn phép đi trước!”
Vừa dứt lời, bóng dáng Thần Vô Khuyết biến mất khỏi vực thẳm, từ trong lời của hắn ta, thần hồn Vô Vi trong Thần Hải cũng hiểu Thần Vô Khuyết không phải đang nói cảm ơn vì âm Dương Thái cực đồ.
Thái cực đồ bị giấu trong chỗ sâu trong thần hồn của Thần Vô Khuyết, chỉ khi hắn ta hiểu được đạo âm dương thì Thái cực đồ mới có tác dụng trợ giúp hắn ta lĩnh ngộ hơn về đạo âm Dương, cho đến khi Thái cực đồ biến mất, Thần Vô Khuyết cũng sẽ không biết chuyện này.
Ý của Thần Vô Khuyết “chỉ dẫn” ở đây là dẫn hắn tới tế đàn màu đỏ, bởi vì chiều không gian đó vô cùng khổng lồ, hơn nữa lại liên tục biến ảo, Bạch Đông Lâm cũng mất hơn một trăm ngàn năm mới tìm được khu vực đó.
Nếu để Thần Vô Khuyết lang thang đi tìm thì lại không biết tốn hết bao nhiêu thời gian, năm tháng dài đằng đẵng sẽ khiến lý trí hắn không còn tỉnh táo, bởi vậy mà hắn mới nói cảm ơn Bạch Đông Lâm.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn bóng dáng Thần Vô Khuyết biến mất, vẻ mặt bối rối, hoang mang không hiểu được.
Chiều không gian thấp? Liên quan gì tới đại ca? Sao vừa ngủ một giấc xong lại cảm giác mình bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Nhưng mà Thần Vô Khuyết không tính toán gì với hắn là đã đủ vui mừng, hắn giật mạnh Tiểu Tử ở trên cổ xuống, tức giận hét lên:
“Đừng có ngủ nửa! Mau dậy đi làm việc, tiếp tục tìm kiếm hạt giống pháp tắc!”
“Um um, được rồi được rồi, ta biết rồi…”

Tại sâu nhất trong lòng đất của trung tâm đại lục tại thế giới hoang tàn, dung nham vàng trắng bao phủ khắp nơi.
Bạch Đông Lâm ẩn trong pháp tắc Hỏa đang kiên nhẫn “câu cá” bỗng hơi thay đổi vẻ mặt, trong một tích tắc vừa rồi, hắn mất liên kết với thần hồn Vô Vi.
Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng là hắn cảm giác được rõ ràng, với hắn thì đây là một chuyện không thể tin nổi bởi thần hồn “Tam vị Nhất thể” cực kỳ đặc biệt, dưới tình huống bình thường sẽ không thể nào mất đi liên kết.
Chẳng lẽ là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?
Bạch Đông Lâm lập tức vận ý niệm, ký ức của ba thần hồn lập tức đồng bộ với hắn bất kể thời gian hay khoảng cách, bất kể dung lượng trí nhớ, toàn bộ ký ức của thần hồn Vô Vi đều hiện lên trước mắt hắn.
Hóa ra là vì để ký ức trong trăm ngàn năm tại không gian hai chiều không ảnh hưởng đến bản thể nên thần hồn Vô Vi đã phong ấn toàn bộ ký ức từ lúc tiến vào chiều không gian thấp đến lúc rời khỏi lại.
Thần hồn Vô Vi cũng biết tính cách của bản thể nên cũng không bất ngờ với việc bản thể sẽ đồng bộ ký ức.
Vậy nên Bạch Đông Lâm biết được thần hồn Vô Vi bị kẹt tại chiều không gian thấp hơn trăm ngàn năm, nhưng cảm xúc cụ thể như nào cũng không có bởi vì đều đã bị phong ấn để tránh ảnh hưởng tiêu cực.
Nhưng toàn bộ truyền thừa cũng được Bạch Đông Lâm hấp thụ hoàn toàn, ngay cả “Ngự” đầy cấm chế cũng như vậy, ba thần hồn vốn là một thể, đương nhiên “Ngự” cũng sẽ không ngoại lệ.
“Không tệ, không ngờ được thế giới hoang tàn này còn có bảo bối như vậy, được dịp đến “chiều không gian thấp”, chuyến đi này đáng!”
Bạch Đông Lâm gác lại suy nghĩ, tiếp tục chuyên tâm “câu cá”, cá lớn cá nhỏ đều không buông tha.
Hừm?
Có cá mắc câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận