Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1312: Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!

Chính hắn cũng không chọn ra bất kỳ tật xấu gì, ngược lại không cần thiết phải đi thiên địa hồng lô nữa.
"Ngươi nha, quản tốt miệng của mình là được rồi, ngươi không cần quan tâm những thứ khác, bọn họ sở dĩ không có động tĩnh, không phải đã chết mà là đang trong thời điểm mấu chốt nhất để tiến hành lột xác, cho nên ngươi mới không cảm thấy được hơi thở sinh mệnh của bọn họ."
"Đặt chết rồi sau đó sinh ra, phá rồi lại lập chính là trạng thái hiện tại của bọn họ."
Bạch Đông Lâm hơi hứng thú, đứng dậy nhìn ra bầu trời, đã nhìn thấy một chút vết nứt trên mặt ngoài của thiên địa hồng lô.
Không gian bên trong vốn tràn ngập nguyên dịch cực nóng đã trở nên trống rỗng, tất cả tinh hoa đều bị hấp thu, ở trung tâm chỉ có một viên cầu ánh sáng rực rỡ đang lơ lửng, một tia hơi thở sinh mệnh như có như không, từ không đến có, đang dần dần trở nên cường thịnh.
Răng rắc! Răng rắc!
Một tiếng giòn vang lên trên thiên địa hồng lô, khe nứt dày đặc không ngừng lan tràn, bao trùm toàn bộ vách lò. Từng ánh sáng màu sắc khác nhau xuyên thấu ra ngoài, chiếu rọi bầu trời thành một vùng biển với màu sắc sặc sỡ.
“Thành công, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!”
Ánh sáng trong mắt Bạch Đông Lâm lưu chuyển, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở trong mười hai quả cầu ánh sáng, mang theo hơi thở ý chí nóng rực không ngừng tăng lên, các loại dị tượng thần thể hiện ra, chống đỡ thiên địa hồng lô đang lung lay sắp đổ, kẽo kẹt rung động.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên giống như khai thiên tích địa.
Quả cầu ánh sáng giống như trứng đột nhiên nổ tung ra, đánh vào thiên địa hồng lô khiến nó biến thành vụn ánh sáng phiêu tán, mười hai ánh sáng xẹt qua chân trời, rơi xuống trước người Bạch Đông Lâm.
"Ha ha, các vị, cảm giác thế nào? Có phải giống như thoát thai hoán cốt hay không!?”
Khuôn mặt Bạch Đông Lâm tươi cười trong suốt, lắc lắc tay chào hỏi mọi người, dường như chính hắn đã quên mất hành động vô sỉ vặn chặt nắp thiên địa hồng lô.
“Tiểu đệ, đại tỷ cảm giác vô cùng tốt!”
Khóe miệng Bạch Nguyên Trinh không tự nhiên nhếch lên, hiếm thấy lộ ra một nụ cười, trong mắt có vô số long ảnh lóe lên, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Đông Lâm một cái.
"Có điều, đau đớn như vậy thật sự vượt quá dự liệu của ta, hừ, nếu không phải ngươi là đệ đệ của ta, ta còn thật sự cho rằng đã bị rơi vào trong tay kẻ xấu..."
"Huynh trưởng đại nhân, ngươi lừa gạt ta! Ngươi nói khóc mệt rồi sẽ không đau, ta suýt chút nữa khóc mù hai mắt, một chút hiệu quả cũng không có!”
Giọng điệu của Bạch Dao Quang u oán, ánh mắt buồn bã nhìn Bạch Đông Lâm, còn mang theo một tia không thể tin, thế nào cũng không thể tưởng tượng được, huynh trưởng trước mắt này yêu thương có thừa với nàng sẽ trở nên nhẫn tâm như thế.
"Hừ! Hơi thống khổ giống như cách giày gãi ngứa, ha ha ha, suýt chút nữa ta đã ngủ thiếp đi!”
Bạch Đông Lâm không nói gì quay đầu, nhìn về phía Nhẫn Vô Phong đang cười to ngửa mặt lên trời, đau đến mất trí, nói ra câu Phật gia kim không phải là ngươi sao? Chậc chậc, hiện tại lại giả vờ, xem ra lần sau còn phải chiếu cố nhiều hơn một phần.
Truy rằng trong lời nói của mười hai lâu chủ đều có một ít oán giận, nhưng cũng chỉ là trêu chọc mà thôi, sâu trong đáy lòng là cảm kích đối với Bạch Đông Lâm.
Bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc, đều rõ ràng sự thay đổi nghiêng trời lệch đất với thân thể của mình, cũng hiểu được để đạt được hiệu quả này, Bạch Đông Lâm cũng phải trả giá bao nhiêu tinh lực.
"Ha ha, được rồi, ta biết lần này các ngươi chịu không ít khổ sở, cho nên chuẩn bị một chút phúc lợi để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị thương của các ngươi."
Nhìn sáu nam sáu nữ có thần quang quanh quẩn trước mặt, khí chất phi phàm, Bạch Đông Lâm hài lòng gật gật đầu, cảm nhận được u oán của mọi người, bàn tay lật lên, lấy ra Chiến Bia.
Vừa nghe có phúc lợi, mọi người lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Chiến Bia. Bạch Đông Lâm chính là Chúa tể chí cao vô thượng, đồ vật được lấy ra cũng là bảo vật nghịch thiên, cũng đủ để bọn họ được lợi cả đời.
"Đây là cái gì?"
“Chiến Bia, truyền thừa cao nhất trước loạn cổ, trong đó ẩn chứa năm bộ pháp môn nghịch thiên, nếu các ngươi có thể tinh thông một phần sẽ bảo vệ chiến lực của các ngươi tăng vọt, thậm chí bước vào khu vực cấm kỵ!”
Bạch Đông Lâm dứt lời, đưa tay ném Chiến Bia đón gió dài, hóa thành mười vạn trượng, nặng nề rơi trên mặt đất.
Khu vực cấm kỵ!
Có thể vượt qua cảnh giới lớn Chiến Thần Ma Giả, được xưng là khu vực cấm kỵ, trong đó tổng cộng chia làm từ một đến chín tầng cấm kỵ, tương ứng với chín cảnh giới Thần Ma Cảnh.
Nếu ở bát cảnh đại viên mãn, có thể giao thủ với Phong Đế Thần Ma, được xưng là cấm kỵ cửu trọng cao nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận