Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1612 - Đại đạo luân hồi (3)

Nếu như vậy, K phải đi tìm bia đá trấn giữ không gian ở đâu đây? Hơn nữa giành lại vật chất chí cao như thế nào đây?
Mờ mịt, luống cuống, đầu óc nó vẫn còn quanh quẩn âm thanh sang sảng của Bạch Đông Lâm ―― Mẫu Hà giao cho ngươi, giao cho ngươi, ngươi...
“Mẫu, Mẫu Hà...”
Nó hơi đơ người ngẩng đầu nhìn lên, Mẫu Hà cũng đúng lúc nhìn xuống, vòng xoáy thâm thúy đen nhánh lộ ra hơi thở quỷ dị, cứ nhìn chằm chằm vào Đoạn Ác như vậy.
“Bạch Đông Lâm!!”
Trong thời không kỳ dị vang dội âm thanh Đoạn Ác gầm thét không cam lòng, lập tức bị âm thanh giao kích nổ tung bao phủ không còn gì nữa.
...
Bạch Thần giới vực, bên ngoài lồng ánh sáng bao phủ tất cả tín niệm trắng muốt, vô số kể cổ ma lẳng lặng đứng nhìn.
Thân thể trắng bệch phủ kín hoa văn đỏ chói như máu, kéo dài quấn quanh trên ấn đường, hai mắt đỏ máu lại càng quỷ dị dưới ánh sáng chiếu rọi.
Chúng nó tàn sát rất nhiều giới vực, ý hủy diệt sát phạt vô tận quanh quẩn quanh thân, lúc này lại yên tĩnh đứng trong hư không, không hề phạm vào Bạch Thần giới vực trước mặt đối diện mảy may.
Đột nhiên, sắc mặt cổ ma trở nên dữ tợn, hai mắt dâng trào cột sáng đỏ thẫm, không hẹn mà cùng phát động công kích lồng ánh sáng tín niệm.
Đây là vì Đoạn Ác sắp lật xe.
Bạch Đông Lâm đã biến mất vô tung vô ảnh, mà K lại giao thủ trực tiếp với Mẫu Hà, vậy không có gì phải bận tâm nữa, hủy diệt hoàn toàn chúng sinh trong thiên địa, không những có thể tăng cường sức mạnh của nó, mà lại còn tạo thành đả kích cho Mẫu Hà, tự nhiên không cần do dự nữa.
Gào gào gào!
Ầm ầm ――
Tiếng gào thét điên cuồng bạo ngược mang theo vô số công kích đáng sợ, lồng ánh sáng tín niệm bị kích thích gợn sóng mảng lớn, nhưng sức mạnh niềm tin hội tụ từ vô tận chúng sinh Đại Hạ cứng rắn đến đáng sợ, cổ ma muốn công phá cũng không dễ.
Nhưng, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, cuối cùng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hoặc thiên ý, hoặc nhân định.
Cuối cùng sẽ không hẹn mà gặp ở nơi đó.
Càn Nguyên giới, Vô Tận hải vực, trên một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ.
Lạch cạch...
Không U đại điện, một bóng người ngồi xếp bằng trông coi cùng hắc bạch nhị tử, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh hí khúc thanh thúy.
Tĩnh lặng nơi đây như được ngăn cách khỏi chém giết điên cuồng giữa các thế lực lớn thế giới bên ngoài và cổ ma, như ở một thế giới khác.
Hồi lâu sau đó, truyền đến tiếng thở dài yếu ớt.
“Hầy, huynh trưởng, tiểu đệ ta lại thua.”
Sắc mặt Bạch Huyền Đế hoảng hốt, như nhìn thấy huynh trưởng khoanh chân ngồi ở trước mặt, khuôn mặt đầy mắt ý cười nhìn hắn ta, ngón tay khẽ run, quân cờ rơi xuống.
Lạch cạch!
Đột nhiên hư không vặn vẹo, một chấm đen nhỏ căng phồng lên, Rama dậm chân bước ra từ đó, chắp tay trước ngực thi lễ, mở miệng nói: “Bạch công tử, đã đến giờ.”
“Được!”
Vẻ mặt Bạch Huyền Đế nghiêm lại, chậm rãi đứng dậy, sửa sang áo bào, ánh mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn đại điện lần cuối, đây là vùng đất Khởi Đầu của thần triều Đại Hạ ban đầu, vẫn còn sót lại dấu vết hắn ta và nhị tỷ từng sống chung với nhau.
Một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên, hai người sử dụng Duy Độ Truyền Thâu, lập tức bước vào Đại Hạ thần vực, phía dưới mặt trời tín niệm sáng chói.
Hắn ta có hơi do dự một lát, Bạch Huyền Đế đạp vào hư không, đi vào trong mặt trời tín niệm, Rama theo sát phía sau, thần long Tín Niệm vô tận chỉ ngóng nhìn hai người một lát, cũng không ngăn cản.
“Đại tỷ!”
Bạch Nguyên Trinh khoanh chân ngồi ở trung tâm mặt trời, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trang nghiêm, lúc này nàng đang điều động sức mạnh niềm tin đối kháng với xung kích từ cổ ma, tâm thần cực kỳ căng thẳng, nghe thấy tiếng gọi, thì chậm rãi mở hai mắt ra.
“Huyền Đế, ngươi có chuyện gì?”
Khi nói chuyện, nàng liếc mắt qua Rama yên tĩnh đứng thẳng bên cạnh, cũng không để ý tới.
“Đại tỷ, ta có một chuyện bẩm báo, là chuyện quan trọng huynh trưởng bàn giao cho ta.”
“A?”
Bạch Nguyên Trinh nghe thấy có liên quan đến Bạch Đông Lâm, lập tức tỉnh táo tinh thần, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì thế? Tiểu đệ hắn lại còn giấu giếm ta, muốn để ngươi chuyển lời.”
Trong giọng nói mang theo một chút giận dữ.
“Đại tỷ nhìn qua là biết.”
Bóng dáng Bạch Huyền Đế chợt chuyển động, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Bạch Nguyên Trinh, chậm rãi duỗi ngón tay ra, chạm lên ấn đường.
Đây là một cách thức để truyền tin tức, có thể truyền lại thông tin mênh mông trong nháy mắt, đồng thời cực kỳ bí ẩn.
Tất nhiên, giao phó tử huyệt như ấn đường vào tay người khác là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng đối với người thân thiết như đệ đệ ruột của mình, Bạch Nguyên Trinh chỉ hơi do dự, không tránh né, mà mặc cho ngón tay hắn ta chạm vào ấn đường.
Trong chớp mắt, rất nhiều thông tin truyền qua, Bạch Nguyên Trinh tiêu hóa nó, không khỏi trợn hai mắt thật lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận