Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1633 - Vòng nghịch lý thời gian (1)

Sự cô đơn thế này, dẫu là người có tính tình cứng rắn như hắn cũng cảm thấy có hơi không chịu nỗi.
“Lực lượng hiện giờ và cả những thông tin chứa trong ký ức của ta đều đã vượt xa bản tôn, nếu tùy tiện tự diệt và quay trở lại có thể sẽ gây ra tác động cực kỳ to lớn tới bản tôn.”
“Tuy tác động này không đến mức trí mạng, nhưng tất cả Đại Đạo mà ta lĩnh hội sẽ xâm nhiễm vào Đại Đạo của riêng bản tôn, việc đó sẽ dẫn tới những tai họa ngầm không cần thiết.”
“Đặc biệt là Ý Chí cảnh, đây là chuyện ta lo lắng nhất, “một ta khác”đã vượt quá tổng số ý thức của bản ngã, hậu quả là gì thì không biết được, nhưng tốt hơn hết là đừng mạo hiểm.”
“Vì vậy, vẫn nên chờ tu vi của bản tôn lại lần nữa nâng cao thì ta mới trở lại, thế sẽ tốt hơn.”
Nghe vậy, Vô Vi không khỏi gật đầu, đây cũng là nỗi lo của bản tôn, dưới sự đồng bộ ký ức, tất nhiên hắn cũng biết rõ mọi chuyện.
“Ta hiểu rồi.”
“Đây cũng là nguyên nhân ta ở lại thế giới này, bản tôn muốn ngươi giải đáp hai nghi vấn, để ta mang thông tin tự diệt về.”
“Mời nói.”
Sắc mặt Đạo Vô Chung bình tĩnh, mặc dù hắn ta đã đoán được một ít, nhưng do chưa đồng bộ ký ức với bản tôn, nên hắn ta không dám đoán bừa.
Suy cho cùng, hắn ta tự hiểu rõ chính mình, đôi khi hắn luôn xuất hiện những ý tưởng táo bạo.
“Thứ nhất, bản tôn hỏi ngươi, sao ngươi có thể giữ cho dòng thời gian không sụp đổ dưới tiền đề nghịch lý thời gian?”
Nghịch lý thời gian, hay còn gọi là nghịch lý tổ phụ, là một điển hình rất rõ ràng.
Bạch Đông Lâm đã từng hết sức nghi ngờ, đến nỗi bởi vì rắc rối này mà hắn không dám quyết định một số việc, mãi đến cái chết của Thế giới Thụ ở thế giới Chư Thần, suy đoán của bản thân mới được củng cố, từ đó hắn đã xác định được sự tồn tại “Hắc Thủ” của Đạo Vô Chung và đủ loại bố trí sau đó đều triển khai dựa trên tiền đề này.
Nhưng dẫu kết quả đã được định sẵn, thì những nghi ngờ trong lòng hắn vẫn chưa thể gỡ bỏ, vậy nên mới đến hỏi Đạo Vô Chung.
Đạo Vô Chung nghe xong liền gật đầu, cũng không nói lời nào, mà ngón tay hắn ta khẽ lấy từ vòng thời không ra một dòng thời gian, rồi dùng ngón tay ép chặt đầu và đuôi của nó lại với nhau, tạo thành một vòng khép kín.
“Ngươi xem.”
“Vốn dĩ thời gian phải trôi từ quá khứ đến tương lai, là một đường thẳng không có điểm cuối, có lẽ ở giữa sẽ có sự phân tách vô tận, nhưng tất cả dòng thời gian đều giống nhau, đều chảy xiết về phía trước.”
“Nếu muốn tránh né nghịch lý thời gian, ngươi phải kết nối đầu cuối của nó lại với nhau để tạo ra một vòng khép kín, giống như dòng thời gian mà chúng ta đang ở. Trong vòng thời gian khép kín này, mỗi khớp nối đều là điểm kết thúc, cũng là điểm bắt đầu.”
“Lúc đó, đương nhiên nghịch lý thời gian sẽ không tồn tại nữa.”
Vô Vi nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn vòng thời gian không ngừng nhấp nháy và thay đổi không ổn định trong tay Đạo Vô Chung, nói: “Điều này, bản tôn cũng biết.”
“Thế nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta vĩnh viễn ở trong vòng này, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không phải như vậy, thời gian vẫn chảy xuôi về phía trước hệt như cũ, ta đang ở đây trò chuyện với ngươi, còn bản tôn đã đi tới bên ngoài, đây là sự thật không thể đảo ngược!”
“Ngươi nói không sai.”
Đạo Vô Chung gật nhẹ đầu, ngón tay chạm nhẹ, chỉ thấy vòng nghịch lý thời gian khẽ run lên, sau đó tách ra một sợi tơ và rời khỏi vòng tròn, rồi chảy đến nơi không xác định.
Chịu ảnh hưởng này, sự ổn định của vòng thời gian lập tức tan biến, sau một trận chấn động dữ dội, nó hoàn toàn sụp đổ và hóa thành điểm sáng hư vô rồi rơi xuống.
“Thời gian của chúng ta đang tiến về phía trước, tất nhiên sự ổn định của vòng nghịch lý thời gian cũng không còn tồn tại nữa, nhưng trên thực tế, thời gian vẫn chưa tan vỡ, rõ ràng chúng ta đã sơ suất điều gì đó trong ấy.”
“Đấy là suy đoán của ta.”
Ánh mắt Đạo Vô Chung chợt lóe, sau đó vung tay lên nắm ra một dòng thời gian nữa, gắn kết đầu và đuôi của nó khép kín thành vòng, động tác liên tiếp, rồi lại bắt lấy ánh sáng rực rỡ nhào nặn một trận, nó hóa thành một quầng sáng lớn hơn vô số lần và bao trùm vòng nghịch lý thời gian trong “vòng tay” khổng lồ.
Để thuận tiện cho việc quan sát, Đạo Vô Chung đã cố tình nhuộm vòng nghịch lý thời gian thành màu bạc, còn quầng sáng khổng lồ kia là màu vàng.
“Ngươi xem!”
Đạo Vô Chung gẩy nhẹ ngón tay, vòng tròn bạc vững chắc khẽ run lên, sau đó có một sợi tơ màu bạc tách ra, dọc theo “vòng tay” màu vàng mà trải dài đến vùng đất chưa xác định.
Điều kỳ diệu là lần này vòng nghịch lý thời gian phân tách dòng thời gian vô cùng ổn định, chứ không có bất kỳ dấu hiệu tán loạn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận