Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 350: Tờ giấy cũ nát

Bạch Tiểu Tiểu bỏ quả cầu pha lê vào trong Tử Triệu rồi liếc sang nhìn nó: “Tiểu Tử, ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Lần nào ngươi nói cảm ứng được hạt giống pháp tắc thì đều có đệ tử Thánh tông đi trước chúng ta một bước, đáng lẽ phải là đi tìm kho báu, lại thành đi nhìn kho báu.”
“Ngươi thành tâm làm ăn một chút không được à?”
Tiểu Tử nghe xong im lặng một lúc, sau đó phản bác:
“Làm như ta muốn để bọn hắn dành trước miếng ăn chắc, vấn đề ở đây không phải do ta, chắc chắn là tại đám đệ tử Thánh tông có phương pháp nào đó cảm ứng được hạt giống pháp tắc, nếu không làm sao có chuyện lần nào cũng dành trước chỗ ngồi đợi hạt giống pháp tắc sinh ra!”
Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày, nó nói đúng, trước giờ nó vẫn luôn đi theo bên cạnh Bạch Đông Lâm, mà hắn cũng không có bái nhập vào Chủ phong, thành ra đám đệ tử tinh anh đó có chiêu trò gì thì đến cả Bạch Đông Lâm chưa hẳn đã biết chứ nói chi là nó.
“Thôi được rồi, tạm thời chúng ta kín tiếng một thời gian, chờ thời cơ.”
“Trừ khi có pháp tắc cực kỳ có giá trị, chúng ta mới hành động.”
Tiểu Tử xoắn người lại, lập tức thu nhỏ lại treo trên cổ Bạch Tiểu Tiểu, nó đương nhiên là không ý kiến gì, mọi hành động đều nghe theo Bạch Tiểu Tiểu.
“Ơ! Lão đại xem kìa, kia không phải là tên “trẻ đầu bạc tóc” sao? Hắn đang lén lút làm chuyện gì”
Bạch Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn sang, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía xa xa, trong một cái khe nứt thật lớn dưới đất có một bóng người, tóc hắn bên taí màu trắng, bên phải màu đen, không ngừng lang thang xung quanh, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Trẻ đầu bạc tóc” chính là biệt danh Tiểu Tử đặt cho Thần Vô Khuyết.
Trong đa số các đệ tử mới, ngoại trừ Bạch Đông Lâm thì chỉ có Thần Vô Khuyết lấy được hạn ngạch tham dự nhờ thông qua bài kiểm tra ngộ tính, còn tên Đồ Nhai đứng thứ hai bảng Tân Tinh kia sau khi bị Bạch Đông Lâm đánh bại liền bế quan mãi đến giờ không chịu ra.
Theo lời của nhiều người, cứ đến nửa đêm là lại nghe tiếng la thảm thiết của Đồ Nhai từ trong chỗ bế quan phát ra, làm cho người ta sởn gai ốc. Nhưng đến giờ chưa ai xác nhận tin tức này là thật hay giả.
“Lão đại, bám theo hắn không? Ta cảm giác tên kia nhất định có vấn đề, hình như đang muốn tìm kiếm cái gì đó chứ không phải là đi lang thang không có mục đích.”
Bạch Tiểu Tiểu thoáng do dự rồi nói: “Như vậy không hay lắm, chúng ta cũng gặp Thần Vô Khuyết mấy lần, xem như là người quen, hơn nữa hắn còn là bạn bè của đại ca! Chúng ta làm vậy lỡ khiến đại ca phiền phức thì sao?”
Tiểu Tử nôn nóng chạy loanh quanh trên cổ Bạch Tiểu Tiểu, nó không muốn bỏ qua đơn giản như vậy, nó có dự cảm món đồ mà Thần Vô Khuyết đang tìm kiếm nhất định không bình thường, nó khuyên bảo:
“Không, không, không! Lão đại thử nghĩ đi, đại ca đâu có nói là không được tranh bảo vật với bạn của đại ca đâu.”
“Ta nhớ rõ đại ca chỉ nói không được đụng chạm đến vợ của bạn hắn, chúng ta cũng đâu có làm gì, cho nên chúng ta cũng đâu có làm trái lời!”
Bạch Tiểu Tiểu sáng mắt nhớ ra, đúng là đại ca có từng nói như vậy, chỉ cần bạn bè đừng đụng chạm đến vợ của nhau, mọi chuyện khác đều có thể làm được!
“Đúng đúng, không ngờ Tiểu Tử lại thông minh nghĩ thấu ý tứ của đại ca như thế, nếu đã vậy thì chúng ta lập tức lén đi theo thôi, nhìn tình huống mà hành động.”
Bóng người Bạch Tiểu Tiểu thấp thoáng, ẩn đi khí tức lặng lẽ bám theo.
Vẻ mặt của Thần Vô Khuyết vẫn lãnh đạm như trước, nhưng nơi sâu nhất trong đôi mắt hắn ta lại có một tia hưng phấn nhàn nhạt.
Từ khi bước vào thế giới hoang tàn này, cuộc sống của hắn ta thật sự rất khổ sở, bởi vì thực lực rất yếu nên địa vị cũng tụt xuống tầng thấp nhất.
Sau khi chứng kiến trận đấu của Bạch Đông Lâm và Đồ Nhai, hắn ta đã biết mình thực sự yếu đến mức nào, dù là Bạch Đông Lâm bị giam năm năm trong ngục tối cũng có thể dễ dàng đánh bại Đồ Nhai như vậy, hắn ta thực sự không bằng.
Tuy chỉ có hắn ta và Bạch Đông Lâm là đệ tử mới trong chuyến tiến vào thế giới hoang tàn, nhưng thực lực của hắn ta thua Bạch Đông Lâm quá nhiều, trở thành kẻ yếu đuối nhất mà ai cũng có thể bắt nạt, thật đúng là thê thảm vô cùng. Hắn ta thực sự hối hận vì tham gia vào chuyến thám hiểm lần này.
Cả tháng nay hắn ta đã có không ít lần tìm thấy hạt giống pháp tắc, báu vật quý nhưng đều chỉ có thể nấp ở đằng xa nhìn các đệ tử tinh anh tranh giành chúng. Hắn ta không đủ thực lực để tham gia đoạt lấy bảo vật, thậm chí còn phải lo nấp thật xa để tránh bị dư chấn ảnh hướng tới.
Nhưng hiện tại đã khác!
Thần Vô Khuyết siết chặt nắm đấm, sự hưng phấn trong mắt không thể kìm nén được nữa. Toàn bộ ý niệm của hắn ta lúc này đang tập trung quan sát một tờ giấy cũ nát lơ lửng trong thần hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận