Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 488: Vạch sẵn con đường tương lai

“Đến rồi, Đông Lâm! Nếu như ngươi không có việc gì thì chúng ta trực tiếp trở về thánh tông.” Thượng Trung cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Bạch Đông Lâm. Hắn ngẩng đầu nhìn nơi tập trung Vượt Vực Truyền Tống trận nhộn nhịp ở phía trước.
Những thay đổi đáng sợ bên trong “Tâm” Cửu Hoàn hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới những khu vực bên ngoài. Nơi đây vẫn sầm uất, biển người tấp nập như cũ.
Kể ra cũng đúng, khi ấy bên ngoài không gian phòng ngự Duy Độ vô tận, đám tu sĩ tới đây tiếp viện vây đầy xung quanh. Tất nhiên, những ma vật kia không dám chủ động vượt qua hàng phòng ngự, tấn công thế giới bên ngoài.
“Thượng Lão, dĩ nhiên ta không có việc gì, chúng ta…”
Bạch Đông Lâm vẫn còn chưa nói xong, vẻ mặt sững sờ, hôm nay có chuyện gì thế nhỉ?
Chuyện kỳ lạ đến trùng hợp lại liên tiếp xảy ra.
Hắn xoay chuyển ý niệm, lấy một lệnh bài bằng đồng đeo hông từ trong không gian vòng tay ra. Lệnh bài rất đỗi bình thường, phía sau lưng khắc chi chít văn tự. Mặt trước là một chữ “tuyệt” rồng bay phượng múa.
Lệnh bài đeo hông khẽ run lên, chữ “tuyệt” ở mặt trước lập lòe ánh sáng đỏ tươi một cách mãnh liệt. Một tin tức được truyền vào trong đầu Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm cau mày lại, thu lại lệnh bài bằng đồng, nói xin lỗi Thượng Trung:
“Thượng Lão, e rằng ta không thể đi cùng tiền bối trở về tông môn rồi. Tiền bối cứ về trước đi, ta cần đi giải quyết một chút việc riêng.”
“Sau đó, ta sẽ tự mình trở lại tông môn.”
Thượng Trung khẽ gật đầu, cũng không để bụng. Hắn ta ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói với Bạch Đông Lâm:
“Đông Lâm, người đừng quên thời gian đấy nhé. Kỳ thi nhập phong lần thứ hai của các đệ tử mới như ngươi chỉ còn không đầy hai năm sẽ bắt đầu.”
“Với thực lực của ngươi, tất nhiên dễ dàng vượt qua. Nhưng quy định của thánh tông nghiêm khắc không thể thay đổi. Nếu lần này ngươi bỏ lỡ, lại phải chờ thêm năm năm nữa đấy.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm tràn ngập ý cười. Hắn hoàn toàn không bận tâm đến kỳ thi này. Bản thân đã vạch sẵn con đường tương lai cho chính mình, nhưng không cần thiết nói cho người bên cạnh nghe về chuyện này, hắn gật nói:
“Ta đã biết!”
Hai người tạm biệt lẫn nhau, Bạch Đông Lâm dõi theo bóng dáng Thượng Trung biến mất trong Vượt Vực Truyền Tống trận. Sau đó, thân mình cũng khẽ động, hắn tiến vào một truyền tống trận khác.
Cách biên giới gần sa mạc lớn nóng bỏng của Ma Á Viêm Viêm, tự nhiên là Lôi Trạch Vực. Nó nằm ở phía Đông Bắc của Càn Nguyên Giới, giáp ranh với Đông Cực Minh hải, cách Hoang Vực nơi Cực Đạo thánh tông ở cũng chỉ có mấy chục giới vực.
Vì vậy, Bạch Đông Lâm đi từ Đan Vực thiên về phía Tây, cũng phải vượt qua hơn non nửa đại lục Càn Nguyên. Khoảng cách cực kỳ xa xôi, cần phải chuyển tiếp liên tục mười mấy Vượt Vực Truyền Tống trận.
Nhưng từ tin tức nhận được trên lệnh bài bằng đồng, Sa Hải Tuyệt Cung còn ba tháng nữa mới mở ra, nên hắn vẫn còn rất nhiều thời gian.
Hắn xoay chuyển ý niệm, kết nối với trung tâm Vượt Vực Truyền Tống trận, xác định sẵn tuyến đường. Sau đó, hắn ném ra một nắm linh thạch lên truyền tống trận, ngay lập tức linh thạch bị nuốt chửng sạch sẽ.
Bạch Đông Lâm lại chờ thêm nửa ngày, khi nhân số đã đạt tới một mức nhất định, trận pháp sẽ tự khởi động. Một luồng ánh sáng mãnh liệt lóe lên, trong nháy mắt, mọi người đã được đưa tới nơi biên cương xa xôi, biến mất không thấy.
Nửa tháng sau.
Chiếu Lan cự thành thuộc Lôi Trạch Vực, Bạch Đông bước ra khỏi Vượt Vực Truyền Tống trận.
‘Đùng đoàng!’
Mây đen ùn ùn kéo tới, mênh mông vô tận. Ngay cả thị lực của Bạch Đông Lâm cũng không nhìn thấy điểm cuối. Tiếng sấm dữ dội ầm vang trong mây đen, như thể từng con rồng sấm sét quay cuồng.
Mưa to tầm tã như trút nước, màn mưa liên miên không dứt. Bạch Đông Lâm không khỏi tặc lưỡi trước lượng mưa đổ xuống này.
Hắn quan sát xung quanh, phát hiện đám đông rộn ràng náo nhiệt xung quanh đều làm ngơ trước cảnh tượng mưa bão này, như thể đã quá quen thuộc.
Mọi người đi lại trên đường phố, xung quanh cơ thể của mỗi người đều có một chùm sáng mỏng manh vờn quanh, che chắn kín mít, nước mưa đáng sợ ở bên ngoài.
Chùm sáng này chỉ là một thứ đồ chơi, thậm chí còn không được coi là pháp khí. Ngay cả người phàm cũng có thể sử dụng, tuy rằng thứ này bình thường, nhưng lại là thứ không thể thiếu nhất của những người phàm sống ở Lôi Trạch Vực.
Một năm ba trăm sáu mươi năm ngày, Lôi Trạch Vực có đến ba trăm sáu mươi ngày đều mưa như trút nước. Năm ngày còn lại thì trời cũng âm u.
Sở dĩ nơi này có thời tiết khác thường như vậy, tất cả là do Lôi Dần Uy Thích đại sơn mạch tạo thành. Dãy núi khổng lồ cao chót vót nằm vắt ngang hơn mười mấy biên giới.
Nó chặn hết dòng khí lưu đại dương thổi tới từ Đông Cực Minh hải, dẫn tới một bên dãy núi hình thành nên sa mạc lớn Ma Á Viêm Viêm Viêm Viêm. Còn một bên khác lại là Lôi Trạch Vực mưa xối xả không bao giờ dứt. Hai loại khí hậu cực đoan hoàn toàn khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận