Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1856 - Mọi loại tính toán phá cục cuối cùng (1)

Bạch Đông Lâm nghe vậy, trong lòng hiện lên một tia hiểu ra, hiểu rõ gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
"Chiến, xin hãy động thủ đi, mang ta rời khỏi nơi này!"
Chiến khoát tay, thân hình mơ hồ vặn vẹo càng thêm mờ đi, lực lượng mà hắn rút ra được từ trong thần quang bảy màu cực kỳ yếu ớt.
"Đông Lâm, điểm này còn phải dựa vào chính ngươi, thần quang bảy màu chỉ biết nghe mệnh lệnh của ngươi, khiến nó, thả một cánh tay của ta ra."
"Một cái là đủ rồi!"
"Người siêu thoát Tai họa đen tối chó má gì chứ?"
"Chẳng qua là cấp khái niệm mà thôi, một cánh tay của ta là có thể diệt được!"
Một tay là có thể diệt?
Người siêu thoát chí cao vô thượng, không thể tưởng tượng nổi, từ bao giờ lại trở nên vô dụng đầy đường thế kia!?
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, hai con ngươi xen lẫn đen nhánh và u lam nhìn thẳng vào “Chiến” có hơi thở xao động, hơi chờ không nổi, đáy mắt hiện lên lãnh ý.
“Đông Lâm, thằng nhóc thối, ngươi làm thế là...”
Chiến hơi sững sờ, ù ù cạc cạc, chắc hẳn Bạch Đông Lâm lúc này không nên vội vàng hơn cả hắn ta chứ?
“Chiến, ngươi vẫn là như trước, quá lo lắng!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, lập tức vươn tay gõ nhẹ lên ấn đường, “Vòng tròn Thuần Trắng” từ ánh sáng hóa thành thực thể, rơi vào trong lòng bàn tay, cũng chậm rãi mở to, biên giới sắc bén đến cực điểm, tinh vân sương mù ở trung tâm sáng chói lấp lóe không thể diễn tả được.
Không dấu hiệu báo trước, Vòng tròn Thuần Trắng chầm chậm chém xuống, chỉ thẳng vào tử huyệt ấn đường của Chiến, uy năng cuồn cuộn, sát cơ lẫm liệt.
“Gì!?”
Chiến không thể tin nổi mà trợn to hai mắt, suy nghĩ muốn giơ tay ngăn cản, lại phát hiện thân thể mình như rơi vào vũng bùn, hành động trở nên cực kỳ chậm chạp, trong không gian hư vô tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã lan tràn vô số sợi tơ trong suốt, trói buộc toàn thân hắn ta lại.
Phụt!
Gọn gàng cứ như bổ dưa chặt rau, khung cảnh này cứ như đã lặp lại vô số lần, Chiến bị đánh thủng ấn đường, trảm diệt ý thức, đến khi “chết”, hai mắt vẫn còn là một mảnh mờ mịt.
Tại sao lại ra tay với hắn ta?
Trong lúc Vòng tròn Thuần Trắng vù vù rung động, quay về ấn đường, Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, dưới chân chợt đạp nhẹ xuống, mặt đất tuyết trắng lập tức vỡ ra một khe hở đen nhánh, bóng dáng hư ảo của Chiến rơi xuống phía dưới.
Đi xuyên qua vết nứt, mơ hồ có thể thấy hình ảnh chợt lóe qua, đó là một Không Gian Tăm Tối vô ngần vô hạn, trong không gian khổng lồ không biết giới hạn là “dãy núi” liên miên chập chùng.
Lạch cạch!
Chiến rơi xuống dãy núi nọ, là một hạt bụi nhỏ thêm vào ngọn núi, ở bên cạnh hắn ta lại là thi hài hư ảo giống với mình, hai mắt cũng đang mờ mịt, ấn đường vỡ vụn.
Lít nha lít nhít, vô cùng vô tận, cả dãy núi đều do thi hài chồng chất mà thành, tràn ngập khắp cả Không Gian Tăm Tối.
“Hầy, tiền bối, rốt cuộc ngươi có còn đến hay không?”
“Ta sắp bị những thằng nhóc này quấy cho phiền chết rồi đây!”
Bạch Đông Lâm nhẹ giọng thở dài, cau mày, trong mắt trái đen nhánh khó mà che giấu một chút mỏi mệt hiện lên, lặng im tại chỗ hồi lâu, sau đó lui vè biên giới không gian, khoanh chân nhắm mắt.
Rầm!
Xoành xoạch --
Một tia sáng hư ảo mờ mịt chiếu xuyên qua không gian tuyết trắng, rơi xuống trước người Bạch Đông Lâm, có hơi vặn vẹo, hóa thành một bóng người mơ hồ hư ảo.
Chiến nhíu mày, nhìn thoáng qua Bạch Đông Lâm, sau đó ngắm nhìn bốn phía, liếc qua mặt đất tuyết trắng dưới chân, ánh mắt cứ như đang nhìn thấu Không Gian Tăm Tối dưới đây.
“Đông Lâm, xin lỗi, ta không ngờ ngươi còn có thể giữ lại một lý trí bất diệt, xem ra ngươi...”
Chiến muốn nói lại thôi, lập tức hóa thành một ánh mắt tán thưởng, thằng nhóc này đúng là không tầm thường!
Giữa những người siêu thoát, siêu thoát khỏi thời không tương lai, hắn ta chưa ra tay can thiệp vào thời điểm này, người siêu thoát của Tai họa đen tối sẽ không thể thông qua thị giác quan trắc được sự tồn tại của hắn ta.
Mà khi Chiến ra tay, ngay khi vượt qua màn chắn sâu mềm năm tháng, bởi vì sức mạnh yếu kém, nên không thể che đậy tất cả điều này, đã rơi vào ánh mắt của người siêu thoát Tai họa đen tối.
Rút dây động rừng, chỗ ẩn thân của Bạch Đông Lâm cũng bại lộ ngay lập tức, chuyện này ảnh hưởng xuyên qua thời không, từ ban đầu khi đi qua, người siêu thoát Tai họa đen tối bèn ra tay, dùng huyễn cảnh chân thực sáng lập ra vô cùng vô tận Chiến, không ngừng xâm nhập vào không gian thuần trắng này.
Trong vô tận Tuế Nguyệt dài đằng đẵng, dù chỉ cần Bạch Đông Lâm có một lần thư giãn, có một lần thừa nhận tồn tại của Chiến cũng tức là phá cục bắt đầu hành động, như vậy mọi thứ sẽ kết thúc, cuối cùng lý trí bị trừ khử, hoàn toàn rơi xuống hư vô tận cùng.
Vốn sẽ phải nhận lấy tra tấn, ăn mòn từ Tuế Nguyệt, còn phải gìn giữ cảnh giác liên tục từng giây từng phút, mệt mỏi trong lòng Bạch Đông Lâm đã khó có thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận