Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1777 - Quân thối nát (1)

Một trận đại chiến vừa mới lắng xuống, đám mây dày đặc của máu và oán niệm tà khí che lấp bầu trời phàm tục.
Rầm ầm ầm——
Gió nổi lên, sấm sét đen kịt gầm thét, sau một khắc, khí huyết ngưng tụ tạo thành mưa máu hôi thối trút xuống.
Trên mảnh đất nhơ nhớp đầy rẫy tà khí, có thể nhìn thấy từng tầng từng lớp thi thể chồng chất, xuyên thủng bầu trời, cao đến trăm dặm, vô số thi thể thiếu khuyết đếm không kể xiết, khuôn mặt gớm ghiếc không cam lòng, bị mưa máu giống như đao gọt sạch, máu thịt biến thành bùn nhão, trộn lẫn với máu, chảy và lan tràn một cách bừa bãi.
Xì!
Một chiếc chiến hạm được bao phủ bởi phù văn ánh sáng vàng từ trong tinh không nhảy ra, lơ lửng trong mây mù, cực kỳ cuồng bạo hắc lôi không ngừng đánh vào thân tàu, nhưng ngay cả kết giới phòng ngự cũng không thể phá vỡ.
Đây là chiến thuyền thuộc về quân đội, cấp bậc cao tới cấp chín, ngoại trừ lực lượng thần ma, thì không có cái gì có thể phá vỡ, chỉ là lực lượng nhỏ nhoi của thiên địa lôi đình, quá nhỏ bé.
“Tách”
“Đã đến tọa độ của tiểu vực Man Sơn…, bắt đầu thực hiện kế hoạch thu dọn chiến trường.”
“Toàn bộ chiến trường đã được quét qua, diện tích chín tỷ hai ki- lô- mét vuông, không tìm thấy quân đồng đội nào còn sống sót, cũng không tìm thấy dấu vết của tai họa đen tối.”
“Đáp ứng các điều kiện làm sạch.”
“Có muốn bắt đầu dọn dẹp không?”
Thanh âm điện tử máy móc lạnh lùng vang vọng trong phòng chỉ huy của chiến hạm, những bóng người mặc giáp đen ngồi trong đó đều có vẻ tê dại, tựa hồ đã quen với cảnh tượng thê lương của chiến trường bên dưới.
“Thực hiện.”
“Vâng! Việc dọn dẹp bắt đầu—”
Tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy, chiến hạm ánh vàng khẽ vặn vẹo, sau một khắc, một chùm sáng chói lọi ngưng tụ từ phạn văn bắn ra, lập tức chìm vào trong biển thi thể phía dưới.
Nơi tia sáng đi qua, có tiếng Phật âm nhàn nhạt.
Ầm!
Kim quang vô tận từ chỗ sâu nhất trong biển thi thể bộc phát ra, ánh sáng cùng sức nóng bành trướng tạo thành một quả cầu kim quang, một đạo thân ảnh Phật từ bi bên trong kim quang chậm rãi bay lên, kim thân cao ngất phá tan mây đen.
“A Di Đà Phật!”
Máu của biển máu dường như bị biến thành dầu đốt, bị đốt cháy bởi ánh sáng vàng, vô số thi thể, bất kể là đến từ tai họa đen tối hay là binh lính của đội quân Hắc Ngục, tất cả đều biến thành hư vô dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa vàng.
A a a!
Hừ hừ hừ!
Có những bóng người mơ hồ mà đáng sợ, trong biển lửa lăn lộn ầm ầm, thống khổ gào thét, thanh âm dần dần yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán.
“Tít! Việc dọn dẹp đã hoàn tất.”
Núi thi thể trong biển máu, mây đen oán hận tất cả đều tan thành mây khói, tia nắng mặt trời chậm rãi chiếu xuống, bao phủ đại địa đen như mực bằng một tầng vàng óng như lụa mỏng.
“Này, trưởng quan, không nghĩ chiến trường tiểu khu Man Sơn này thế mà suýt chút nữa sinh ra một đại ma, thật sự là hiếm thấy a.”
Nhiệm vụ thanh thẩy hôm nay đã hoàn thành, không có gặp phải cường giả tai họa đen tối giả chết nào, không khí yên tĩnh bên trong phòng chủ huy thoải mái hơn mấy phần.
“Ha ha, Tiểu Vương à, ngươi vừa mới phục dịch không lâu, những đồ vật nhìn thấy còn quá ít đi, đại ma mới hình thành thì có tính là gì? Dưới ánh sáng của pháo Mẫn Diệt siêu độ, tất cả yêu ma quỷ quái đều sẽ bị biến thành tro bụi!”
“Này, Ngưu Ma đội trưởng nói không sai, là ta quá kinh hãi rồi.”
Ngưu Mã hài lòng gật đầu, biểu thị tán thành thái độ tân binh của Tiểu Vương, sau đó xoay người cúi đầu trước người đàn ông cường tráng mặc giáp đỏ trên đài cao.
“Trọng Loan đại nhân, nhiệm vụ quân đội giao phó chúng ta đều đã hoàn thành, ngài cảm thấy thế nào?”
Giọng điệu vô cùng tôn nghiêm, thể hiện đúng bản sắc của kẻ lão luyện.
“Ôi, thật nhàm chán!”
Trọng Loan dường như không nghe thấy, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, hắn ta thở dài, theo thói quen đưa tay hớp vài ngụm rượu mạnh.
“Bản tướng quân ở trên chiến trường đã lâu, trải qua trăm trận chiến, có lần nào là không giết đám tai họa đen tối đến són đái ra quần, không ngờ lại bị gian nhân hãm hại, mất đi quan chức thì không nói, còn bị đưa đến chỗ nực cười này dọn dẹp quan đội, cả ngày làm đồng bọn với đám nhóc các ngươi, ực ực ực, ha...”
“Tài năng không được công nhận! Tài năng không được công nhận!”
Những người bên dưới nghe đến đây chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng, cũng không dám tỏ ra bất mãn, trong khoảng thời gian này họ đã quen với việc, Trọng Loan này đã phải chịu rất nhiều oan khuất, cả ngày không phải là kêu ca hàng chục lần, thì cũng là nghỉ ngơi.
Nếu bọn họ đến đáp lời, nhất định sẽ huyên thuyên về những công tích vĩ đại của bản thân trong quá khứ, không đến tám chín ngày tuyệt đối không nói xong, bọn họ đều vội vàng tan làm trở về doanh trại, cho nên chỉ có thể giả vờ rằng họ đã không nghe thấy bất cứ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận