Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 645: Thay đổi kế hoạch

Sức mạnh từ thực tại và thứ nguyên, đồng thời dung hợp sức mạnh từ pháp tắc không gian cấp độ Vô song khiến cho cú đấm của hắn hoàn toàn xuyên phá lớp phòng ngự của tướng quân Ngao, mỗi đấm đều thấu thịt, vô cùng dữ đội. Sức công phá khổng lồ dồn hết vào cơ thể khổng lồ của hắn ta. Tướng quân Ngao đã chết chắc, dù còn sống ắt cũng trọng thương, chỉ là con cừu nhỏ đáng thương đang đợi làm thịt mà thôi.
Gầm!
Tiếng gầm yếu ớt kèm theo một chút bất lực vang lên.
Thân hình khổng lồ như núi của tướng quân Ngao đổ ập xuống, nước văng, hơi nước bốc lên mịt mù, tứ chi đều bị dập nát, toàn thân chi chít lỗ, nội tạng nát như tương, máu chảy gần hết.
“Mẹ kiếp! Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!”
Tướng quân Ngao hấp hối, đôi mắt đỏ rực vẫn căm giận nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm.
“Ta chỉ là một tu sĩ nhân loại vô tình đi ngang qua mà thôi. Kiếp sau nhớ làm một con rùa ngoan nhé!”
Bùm!
Bạch Đông Lâm mãnh liệt giậm xuống, sức mạnh kinh khủng lập tức xuyên thủng đầu con rùa to lớn. Hắn lập tức bắt lấy thần hồn hình rùa vào trong thần hải của mình, chậm rãi nuốt chửng.
“Khà khà, hương vị không tệ, hơn xa bọn binh tôm tướng tép kia, chẳng có gì hữu dụng.”
Năm vạn yêu binh đều bị Chí Ác nuốt chửng thần hồn, mặc dù loài yêu có thể chất hơn người, nhưng thần hồn và trí tuệ kém hơn nhiều, công pháp, bí thuật của bọn chúng tu luyện đều rất thô sơ.
Chỉ có những tộc yêu cường đại mới có cải cách ở phương diện này, những thần hồn của lũ yêu cấp thấp như này đúng là rác.
Trong lúc suy nghĩ, màn đêm dưới chân hắn khuếch trương ra trên cơ thể của tướng quân Ngao, chẳng lâu sau, toàn bộ thi thể của hắn ta đã được nuốt chửng vào trong Ám giới bất diệt.
Khẩu vị của Bạch Đông Lâm rất kén chọn, phải là những loài yêu có huyết mạch tinh thuần như Kim sí Đại bằng, Long ngư mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn. Con rùa này vẫn còn kém nhiều.
Không thể gọi là đồ ăn ngon được, chỉ vừa đủ để chuyển hóa thành năng lượng.
Chợt bóng dáng hắn di chuyển, tức thì xuất hiện bên cạnh xác của năm vạn yêu binh. Ám giới bất diệt tràn ra, nuốt chửng toàn bộ.
Năng lượng tinh khiết không ngừng chảy vào cơ thể, vô số linh khiếu nghênh đón “yến hội”, điên cuồng hấp thu năng lượng. Khuôn mặt của hắn tỏ ra thoải mái, cảm nhận thực lực của bản thân đang không ngừng tăng lên.
Quả nhiên đây mới là con đường tu luyện chính xác. Hắn thầm nghĩ.
Vậy mới thấy rõ lợi ích của có vô hạn linh khiếu ra sao, dù năng lượng có nhiều đến đến đâu cũng có thể hấp thụ hết, chẳng chừa một tí.
Những tu sĩ khác chỉ có thể từ từ tu luyện, sợ tổn thương linh khiếu, mà hắn chẳng có phiền não vậy, chỉ sợ năng lượng quá ít thôi.
Không tiếp tục nghĩ lan man, ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia sáng. Sau khi hấp thụ ký ức của tướng quân Ngao, hắn càng hiểu rõ tình hình của Bích Du Cung hơn.
Ngọn lửa Ý chí trong cơ thể lại hừng hực trỗi dậy, từng tế bào trong thân thể hắn được đốt cháy, dần dần hòa tan, biến dạng.
Chốc lát sau, hắn đã biến thành hình dạng tướng quân Ngao vạm vỡ, thân mười trượng cao, từ trong ra ngoài đều giống như đúc.
“Chậc chậc, cái mai rùa này xấu quá đi!”
Chiếc mai rùa tướng quân Ngao khi còn sống vô cùng trân quý, lại bị Bạch Đông Lâm rất ghét bỏ.
Liếc nhìn xung quanh, xác nhận không còn sơ sót, hắn lại quay người đi về phía Bích Du Cung.
Màn trả thù của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Thế lực của Bích Du Cung vô cùng lớn, dưới trướng có ba mươi sáu tướng, thống lĩnh trăm vạn yêu binh. Tướng quân Ngao là một trong số đó.
Theo thông tin thu được từ trí nhớ của tướng quân Ngao, Bạch Đông Lâm quyết định thay đổi kế hoạch xâm nhập. Quân số trăm vạn yêu binh cũng không tồi, trước khi nuốt chửng hết còn có thể lợi dụng một chút.
Bạch Đông Lâm băng qua không gian, chỉ trong chốc lát đã trở lại doanh trại bên ngoài Bích Du Cung. Hắn phải nhanh chóng hết sức có thể, nếu không cấp cao trong cung nhận ra có điều gì đó không ổn, kế hoạch của hắn liền toang.
Đứng trước màn bảo vệ, hắn kích hoạt lệnh bài, thuận lợi tiến vào Bích Du Cung, sau đó đi thẳng đến doanh trại của tướng quân Ngao.
Trong đại sảnh, một ông lão râu tóc bạc phơ thấy bóng người Bạch Đông Lâm bèn vội vàng bước tới, cung kính hành lễ.
“Bái kiến Tướng quân, tướng quân sao lại quay về một mình? Chuyến này không thuận lợi sao?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi quay lại, nhìn ông lão với vẻ mặt bực bội:
“Đừng nhắc tới, ta vừa phát hiện tung tích của cung Xoáy nước thì nhận được lệnh từ cấp trên, phải vội vàng trở về.”
Bạch Đông Lâm dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Bản tướng quân đã giao việc truy bắt cung Xoáy nước cho thống lĩnh Mắt lồi và hai tên phó tướng rồi.”
Lão ta tỏ ra kinh ngạc, lý do rất thuyết phục, cấp trên triệu tập đương nhiên phải nhanh chóng quay về, vậy nên lão ta không hề nghi ngờ lời nói của “tướng quân Ngao”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận