Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 676: Ghi nhớ tên ta

Thủy Vượn Vương vừa dứt lời, lòng bàn tay khẽ run lên, Giới Tử Linh Châu bị lão ta nhét vào tận sâu trong đầu men theo vành tai. Từng tầng ánh sáng thần hi bảo vệ hạt châu nghiêm ngặt. Sau khi làm xong tất cả những việc này, đôi mắt Thủy Vượn Vương trở nên nghiêm nghị, ý chí chiến đầu cuồng dã tuôn trào, phá vỡ gông xiềng màu bạc, mãi đến khi sắc mặt của đám người trong không gian Thứ Nguyên thay đổi.
Thủy Vượn Vương xách ngược Toái Hải, từng bước tiến lên trời. Vẻ mặt điên cuồng, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
‘Bổn vương vẫn còn có cơ hội, đột phá, chỉ cần đột phá trong trận chiến thì có thể hoàn toàn phá vỡ phong ấn của con chó già này.’
Bích Tình Thủy Vượn là chủng tộc hiếu chiến, nhưng lão ta chưa từng đột phá trong lúc chiến đấu. Tuy nhiên, điều này chưa bao giờ xảy ra ở Đại Năng Cảnh, khó khăn vượt quá sức tưởng tượng. Mỗi một bước ở hậu kỳ tu luyện đều khó như lên trời, phải tích lũy theo năm tháng đằng đẵng.
Huống chi đột phá trong chiến đấu, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Cẩn thận, con vượn già này muốn liều mạng rồi!”
‘Grào, grào, grào!’
“Giết!”
Trong Giới Tử Linh Châu, Bạch Đông Lâm và nữ nhân đeo mặt nạ ngồi khoanh chân trên đất, đối diện với nhau.
“Ngươi không hề sợ hãi chút nào ư? Thân phận của ngươi sẽ chỉ có tác dụng ngược lại trước đám liều mạng của Bích Du cung này!”
Bạch Đông Lâm đùa nghịch kết tinh thần hồn trong tay, nhìn biểu cảm bình tĩnh chân thành của đối phương, hắn chậm rãi lên tiếng.
“Tất nhiên là ta không sợ, ngươi lại coi thường ta rồi? Bổn tiểu thư tự có cách giữ được tính mạng.”
Nữ tử đeo mặt nạ khẽ lắc đầu, nhìn Bạch Đông Lâm còn bĩnh tĩnh hơn cả mình, khẽ chớp đôi mắt to trong trẻo, tiếp tục cất giọng đầy chắc chắn:
“Chắc chắn ngươi cũng có cách bảo vệ mạng sống đúng không?”
“Đáp án đúng rồi, nhưng tiếc là không có thưởng.”
“Xì!”
Nữ tử đeo mặt nạ khinh thường quay đầu đi.
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, chậm rãi thu lại sợi tơ thần hồn bao trùm lên kết tinh thần hồn. Hắn còn muốn xem thử có thể đọc được ký ức mà Thủy Vượn Vương đã tách ra hay không. Nhưng kết quả rõ ràng là, bây giờ hắn vẫn chưa thể làm được.
Tay khẽ ném, thu lại kết tinh thần hồn vào trong thế giới thấp duy. Ánh mắt nhìn xuyên qua Giới Tử Linh Châu, theo dõi trận chiến đáng sợ vượt quá tầm hiểu biết của hắn ở bên ngoài.
Ánh sáng hủy diệt vô tận lan tràn, chẳng mấy chốc, khí tức ngập tràn trong trận chiến khốc liệt đã che chắn hết thảy cảm nhận, không thể tiếp tục nhìn rõ tình hình bên ngoài một cách rõ ràng.
“Này! Ngươi tên là Bạch Đông Lâm đúng không? Ngươi không tò mò tên của bổn tiểu thư à?”
Nữ tử đeo mặt nạ trầm mặc giây lát, tính cách hoạt bát không chịu nổi bầu không khí quái lạ, lại chủ động bắt chuyện với Bạch Đông Lâm.
“Ừm, ta không hứng thú.”
Bạch Đông Lâm nhắm hai mắt lại, khẽ lắc đầu, sau đó cất giọng thản nhiên:
“Đúng rồi, không phải ta nhắm vào ngươi, chẳng qua ta không có hứng thú với tất cả nữ tử.”
“Nữ tử chỉ ảnh hưởng tới tốc độ nắm đấm của ta mà thôi.”
‘Răng rắc!’
Nữ tử đeo mặt nạ siết chặt hai tay lại, phát ra tiếng ‘răng rắc’, vang dội lạ thường trong không gian linh châu yên tĩnh.
‘Tên nhóc này! Khốn khiếp! Quỷ hẹp hòi! Thằng nhóc thối! Tức chết mình rồi!’
“Ha ha, ngươi không muốn biết, nhưng ta cứ nói cho ngươi đấy!”
Nàng ta khoanh hai tay trước ngực, hếch cằm lên, lớn tiếng nói:
“Ngươi hãy nhớ cho kỹ, tên của bổn tiểu thư là Lâm!”
Lông mày của Bạch Đông Lâm khẽ run lên, Lâm? Giống hai vị tiền bối Hung và Lệ ấy hả?
Thời đại này hiếm khi bắt gặp người lấy tên chỉ có một chữ.
Bạch Đông Lâm thầm suy nghĩ trong lòng, ý niệm theo lối vào màu đỏ đã được mở ra rơi xuống thế giới thấp duy.
“Thiên La!”
Ngay khi Bạch Đông Lâm khẽ gọi một tiếng, một quả cầu ánh sáng khổng lồ từ từ dâng lên từ nơi sâu trong trung tâm thế giới thấp duy. Ánh sáng êm dịu, khiến người ta như được bao trùm trong sắc xuân.
“Chủ nhân, ngài tìm Thiên La có việc gì vậy?”
Thiên La bận rộn hơn nhiều so với Bạch Đông Lâm. Hiện tại phân thân được rải ra ngoài đã gần ba trăm vạn. Rất nhiều ký chủ cùng không gian Thiên La trao đổi lẫn nhau, nhưng đều cần nàng ta duy trì.
“Giúp ta tìm một người đưa hàng, ừ, ngươi tìm kiếm một chút. Xem có ký chủ nào của Thiên La có thể lập tức tiếp xúc với Thần Đình hay không? Khoảng cách càng gần càng tốt.”
“Vâng thưa chủ nhân, xin ngài đợi một chút.”
Uy năng của thế giới thấp duy ngày càng vượt xa tưởng tượng, bất kể là bên trong không gian Thứ Nguyên, hay là phong ấn do đám Đại Năng kia bố trí, đều không thể ngăn cản được hắn.
Hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, cho nên Bạch Đông Lâm mới bình tĩnh như vậy. Nếu họ bị ép buộc phải ở lại nơi này, như vậy trực tiếp nhờ người khác thay hắn đưa kết tinh thần hồn giao tới tay Thần Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận