Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 736: Thật bá đạo ta rất thích

Thoáng suy tư một lát, U Phượng quyết định giúp đồ nhi ngoan ngoãn của mình một phen, vì thế mở miệng nói: “Đồ nhi, sắp tới Thần Trì thánh cung ta mở ra, hôm nay ngươi phải chuyển tu công pháp, đúc lại đạo cơ, vi sư nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tiến hành trong thần trì, mới có thể làm được trình độ hoàn mỹ nhất!” Lam Linh có thiên tư yêu nghiệt như thế, nếu tu hành có một chút khuyết điểm nào, đều là một loại lãng phí thật lớn, U Phượng nàng quả quyết sẽ không để cho đệ tử của mình chịu loại ủy khuất này.
Bạch Đông Lâm nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, tới rồi, nó rốt cục cũng tới, không ngờ tới mình còn chưa mở miệng, sư phụ xinh đẹp này lại chủ động đưa tới cửa!
“A, danh ngạch bước vào thần trì lần này đã định, nhưng lần sau phải đợi đến ba năm nữa, bước vào cùng với top mười người nhập tông lần này, ha ha, nhưng mà U Phượng ta cũng không thể để cho đồ nhi ngoan của mình chờ thêm ba năm nữa đâu.”
“Đồ nhi, trước tiên ngươi cứ ở trong điện tìm hiểu chân kinh, đợi thuận lợi chuyển tu, bây giờ vi sư đi lấy về cho ngươi một danh ngạch!”
Bá đạo!
Nhưng thực sự thoải mái đó…!
Bạch Đông Lâm âm thầm cười trộm không thôi, đây chính là khoái cảm tồn tại khi có được đặc quyền sao?
Không giống Cực Đạo, hết thảy lấy quy tắc tối cao, Thiên Vương lão tử cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc!
Chính hắn cũng cho rằng đây mới là cơ cấu quyền lợi chính xác, tôn sùng nó, thế nhưng, khi đặc quyền truyền đến trên người mình, bấy giờ mới biết có bao nhiêu tuyệt vời.
Có lẽ, đây là tiêu chuẩn kép!
Bạch Đông Lâm không biết xấu hổ mà nghĩ.
“Đa tạ sư tôn! Lam Linh nhất định tìm hiểu chân kinh thật tốt, sẽ không làm cho người thất vọng!”
Vẻ mặt Lam Linh cảm kích không thôi, một đầu ngã vào trong ngực U Phượng, đầu nhỏ cụng rồi lại cụng.
Đổ mồ hôi!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Bạch Đông Lâm che mặt, nhân cách giả định của Lam Linh? Đến tột cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề, hành động nhỏ nhiều như vậy!
“Ha ha, được rồi, vi sư đi trước.”
U Phượng yêu thương vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lam Linh, cũng không phản cảm với động tác thân mật của nàng, sau đó thân ảnh nhoáng lên một cái, biến mất không thấy vào hư không.
Lam Linh thân hình nghiêm lại, hai mắt nhắm lại, lần thứ hai mở ra thì vẻ hồn nhiên trong đó đã tản đi, thay vào đó là sự hờ hững trong ánh mắt đen nhánh.
Nhân cách giả định của Lam Linh bị ẩn đi, ý thức bản ngã của Bạch Đông Lâm một lần nữa tiếp quản thân thể.
“Không ngờ, lại thuận lợi như thế, quả nhiên số mệnh nồng đậm chính là không giống bình thường.”
Vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh, trên ngón trỏ trắng nõn, có một thứ đang hoàn toàn ẩn nấp, duy chỉ có hắn có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn đen kịt.
Cho dù là triệt để thay đổi cuộc sống.
Hắn vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc nhẫn may mắn, thần uy của nó, không thể phỏng đoán.
“Ừm, lần đầu tiên vận dụng nhân cách giả định này, tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, hiệu quả vẫn cực kỳ không tệ, ít nhất, đám quỷ tinh Đại Năng này, không có nhìn ra một chút khác thường nào!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lộ ra một tia đắc ý, vốn dĩ hắn muốn dựa vào diễn xuất nghịch thiên của mình thì hắn có thể mạnh mẽ càn quét, nhưng trong mấy ngày ở chung với nhị sư tỷ, hắn phát hiện mình không làm được.
Dù sao hắn cũng là đại nam nhân, cho dù có thể diễn, nhưng cuối cùng vẫn là kém một đi thần thái của nữ nhi, đây thứ hiển hiện ra bên ngoài không thể che dấu được, đối mặt tu sĩ có tu vi yếu hơn hắn, hắn còn có thể dùng ý chí ảnh hưởng cảm giác của đối phương, xóa đi phần không hòa hợp này.
Nhưng đối với cường giả Đại Năng, hắn không dám nắm chắc mười phần, để tránh lộ ra, hắn phải tạo ra nhân cách giả định của Lam Linh này.
Phương pháp chế tạo nhân cách ảo, là sản phẩm phụ lúc hắn suy diễn “tư duy nhảy vọt” sản sinh ra, vừa vặn có thể dùng vào hành động lần này, cũng là bổ sung cho nhau.
Dựa theo suy nghĩ, Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi, bắt đầu tiến vào trong cảm ngộ tu luyện, đối với Băng Hoàng Bá Thế Chân Kinh, cùng lắm là hắn chỉ nhìn qua vài lần, đã lĩnh ngộ được đại khái, nhập môn càng là triệt để thấu triệt.
Hắn biết, Lam Linh cũng sẽ biết, ngược lại không cần lãng phí thời gian ở trên những thứ nhàm chán này.
Một ngày sau, U Phượng trở lại, mang đến cho hắn tin tức tốt, danh ngạch đã thành công đến tay, một tháng sau sẽ cơ hội tiến vào thần trì.
Thời gian thấm thoát trôi, đã qua nửa tháng, Bạch Đông Lâm vẫn ở trong cung điện tu luyện, thỉnh thoảng U Phượng sẽ đến chỉ điểm cho hắn một hai câu.
Về phần cái gọi là hai sư tỷ, cũng không biết chạy đi đâu, chưa bao giờ trở về.
Dẫn đến trong cung điện khổng lồ này, thường xuyên chỉ có một mình Bạch Đông Lâm, thông qua mấy ngày nay tìm hiểu, lúc này Bạch Đông Lâm mới hiểu được, vì sao trên ngọn núi Băng Tuyết Thần Sơn này thưa thớt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận