Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1772 - Đao Khấp Huyết (3)

Nói trắng ra là, chính là ý cảnh giới kém quá, tuy chất liệu Đạo Binh mạnh, nhưng vẫn tuân theo quy luật lô-gích, không thể coi như không thấy cảnh giới mà liên tục cắn nuốt cổ khí không ngừng nghỉ.
Dù sao thì, không phải ai cũng có thể giống như hắn, ý thức bản ngã vô địch biến thái, đủ để thống ngự tất cả sức mạnh tăng vọt.
Ong ong!
Khấp Huyết vù vù, đồng ý với lời giải thích của Bạch Đông Lâm.
“Ta thử thêm một lần nữa, xem có thể giúp ngươi được không.”
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, năng lượng cường hoá không ngừng ra đời nhờ vào dòng sông thời gian phản phệ trong cơ thể, không còn ngưng kết thành thủy tinh nữa, mà là trực tiếp rót vào trong cơ thể Khấp Huyết, như là thiên hà chảy ngược, mênh mông vô ngần.
Năng lượng cường hoá là đồ vật giống như dầu cù là, đều là vật đại bổ đối với tất cả sinh linh, Khấp Huyết thuộc về tộc Đạo Binh, tự nhiên cũng là sinh linh, chỉ là tương đối đặc thù thôi.
“Có hiệu quả!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp động, hắn cảm giác được rất rõ ràng, bản chất của Khấp Huyết đang xảy ra sửa đổi nhảy vọt, sức mạnh gần như nổ tung, cũng dần dần ổn định trở lại.
“Đây là bảo điển vô thượng tu hành ý thức --, cùng với kinh nghiệm tu hành của ta, quý trọng nó vào, cái này là bảo bối mà ngay cả nhân vật Bỉ Ngạn cũng tán thưởng không thôi.”
“Ha ha, hời cho ngươi nhé.”
Đối với người của mình, Bạch Đông Lâm không hề keo kiệt, rất nhiều cảm ngộ phức tạp, toàn bộ được lạc ấn vào trong trí nhớ Khấp Huyết.
“Nam mô a di đà phật!”
Thân đao Khấp Huyết vặn vẹo, hóa thành Đại Nhật Như Lai Phật Tổ, đây là một trong những nhân cách thích hợp để tu hành nhất sau khi đã trải qua cân nhắc của nó.
Phật Đà Kim Thân to lớn cao ngạo, trấn áp cả bầu trời, Phật quang kim xán vô cùng vô tận, xua tan hắc ám trong hư không không còn nữa.
“Khấp Huyết, đúng là được trời ưu ái, có lẽ... có thể trưởng thành đến một độ cao ngoài dự liệu.”
Bạch Đông Lâm yên lặng cảm giác biến hóa trong cơ thể Khấp Huyết, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi, hắn dò xét tính thực nghiệm một lần, mà hình như đã tạo ra một quái vật vô cùng ghê gớm.
Chờ Khấp Huyết thức tỉnh khỏi trạng thái giác ngộ, Bạch Đông Lâm nhét nó vào hoả lò Chư Thiên lại, để lại một lượng thủy tinh năng lượng cường hoá nhiều vô kể.
“Khấp Huyết, nỗ lực cho tốt, nuốt hết những cổ khí này cho ta.”
“Ngươi đó, đừng có mà ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!”
Bạch Đông Lâm thấy Cửu Diệu đã bắt đầu thành thật cắn nuốt hài cốt Chư Thiên, thì thoả mãn gật đầu, lập tức chém phân thân, tự diệt quay về tới Cổ Đình tiên vực.
Vừa mới mở hai mắt ra, đã nghe được giọng nói của Càn Côn truyền đến từ ngoài điện.
“Khởi bẩm đại nhân!”
“Tối Chung Bỉ Ngạn, Đệ Thất Thánh Nữ, muốn cầu gặp ngài...”
“Cầu gặp cái gì?! Cút ngay cho ta!”
Rầm --
Cửa điện nguy nga, bị đánh thủng một lỗ lớn.
“Ngươi chính là Bạch Đông Lâm!?”
Ha ha, đúng là cực kỳ quyết đoán nhỉ, Tối Chung Bỉ Ngạn!
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, trong con mắt âm trầm sâu thẳm, đen nhánh phản chiếu bóng dáng Đệ Thất Thánh Nữ.
Ngược lại dáng vẻ thật sự không tồi, còn phải mạnh hơn Khấp Huyết, khụ khụ, Ðát Kỷ mấy phần.
“Thánh nữ! Thánh nữ!”
“Không được! Vị đại nhân này là chủ của tất cả các quốc gia vũ trụ thời không chư giới, tuyệt đối không thể mạo phạm! Thánh nữ, ngài mau xin lỗi đại nhân đi, lòng dạ đại nhân rộng lượng, nhất định sẽ không chấp nhặt với ngài...”
Mồ hôi lạnh thấm ướt áo bào của Càn Côn, vẻ mặt ông ta sợ hãi, lộn nhào vào đại điện, vừa vội vàng khuyên ngăn, vừa dùng khóe mắt nhìn lướt qua vẻ mặt hờ hững trên đế tọa của Bạch Đông Lâm, cùng với ba con rối gỗ đặt trên tay vịn.
Đây là đám người Càn Nguyên Tử, lão tổ tông của ông ta.
Hơn mười nghìn năm trôi qua, con rối thỉnh thoảng bị Bạch Đông Lâm cầm trong tay chơi đùa, đã có lớp bọc trong suốt. Con rối người sống động như thật, cộng với vẻ mặt hoảng sợ vặn vẹo, khiến người ta nhìn vào không khỏi lạnh sống lưng.
“Chủ của tất cả các quốc gia vũ trụ chó má gì chứ!?”
“Hừ! Bản thánh nữ chưa bao giờ nghe nói trong Thái Hạo có kẻ này. Càn Côn, dù sao ngươi vẫn là gia chủ đời này của Càn gia, vậy mà lại làm tôi làm tớ ở đây, thật sự là cực kỳ phế vật! Nếu không phải nể tình Càn Nguyên Tử đi theo làm tùy tùng của ta, bây giờ ta sẽ một chưởng đập chết ngươi!”
“Cút...”
Mặt mày Đệ Thất Thánh Nữ đầy sát khí, trong đôi mắt nhu mì tươi đẹp lại lộ ra vẻ bạo ngược hung ác. Một chữ “cút” phun ra, thời không lập tức bị xáo trộn tạo ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng, bỗng nhiên cuốn chặt Càn Côn, ném về cuối chân trời.
“Ah ah ah! Bạch đại nhân, xin ngài hạ thủ lưu tình...”
Càn Côn thân bất do kỷ*, tiếng khẩn cầu mơ hồ dần dần đi xa. Bây giờ trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ, các lão tổ tông Càn gia lần này là thật sự xong đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận