Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1013: Kẻ huỷ diệt thế giới

“Mấy người Nhân tộc các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt phải không?” Tại chỗ sâu của không gian Thứ Nguyên, đại thiên sứ trưởng Afir đang cầm trong tay Quang Minh Thánh Kiếm, phía sau lưng hắn là 36 đôi cánh quang diễm tầng tầng lớp lớp đang kéo dài đến sâu trong hư không. Chúng chỉ hơi hơi phất động làm rơi xuống từng mảnh quang vũ mà đã đè sập và nghiền nát vô số phong bạo Thứ Nguyên.
Ầm ầm ầm!
Hắn chém ra một kiếm, thánh diễm tỏa ra thao thao bất tuyệt, lực lượng Quy Tắc sôi trào mãnh liệt và một lần rồi lại một lần bức lui một đạo thân ảnh cuồng bạo.
“Afir, ngươi cho rằng ta đang chơi đùa cùng ngươi sao? Đuổi tận giết tuyệt ư? Ha ha ha ha!”
“Thế giới chư thần này ắt sẽ bị hủy diệt!”
“Đến đi! Ta muốn hỏi thăm lần chiến đấu trước còn chưa xong!”
Khuê Tư đã không còn trầm ổn như ngày xưa nữa, hắn điên cuồng cười to với một đầu tóc dài xám trắng hơi lộn xộn. Y bào của hắn đã rất tàn tạ, trên làn da còn có vết tích bị đốt trụi.
Trường đao u bạch trong tay hắn tỏa ra thần quang rạng rỡ, sau đó hắn liên tiếp chém ra một cách vô cùng cuồng bạo, căn bản không cho Afir một tia thở dốc.
“Đáng ghét!”
Afir mang thần sắc lo nghĩ vì sự lo âu và bất an trong lòng hắn đã làm cho thực lực của hắn không thể phát huy ra toàn bộ. Khi thân ảnh hắn hơi ngưng trệ trong một sát na thì liền bị Khuê Tư bắt lấy sơ hở.
“Trảm!”
Âm thanh nghiêm nghị lạnh lùng, vô tận sát ý trào ra, không gian Thứ Nguyên rung động ken két vì không chịu nổi sự đè ép.
“Không được rồi!”
Giữa trán Afir run lên, một vết nứt chậm rãi xuất hiện. Một đao này quá nhanh, quá ác, quá mức bá đạo!
Mất đi tiên cơ và bị trảm một đao này, hắn chỉ sợ mình sẽ chết tại nơi này!
Rắc!!!
Không gian Thứ Nguyên lại bị xé nát, một thanh trường mâu tỏa ra hào quang rực rỡ chui ra từ thời không vô danh, và nó hướng tới giữa trán của Khuê Tư mà đâm tới.
Thời không phảng phất như bị ngưng kết lại.
“Thập cảnh! Chân nhất cổ khí!”
Sau khi ý nghĩ này lóe lên, Khuê Tư liền biết mình chắc chắn phải chết. Hai mắt hắn trở nên hung ác và hắn không trốn không né mà ra tay trảm phá thời không. Hắn hội tụ tất cả thần lực để chém về phía giữa trán của Afir.
Hắn muốn một lấy một mạng để đổi lấy một mạng!
“Nữ Thần Chiến Tranh, đối thủ của ngươi là lão phu!”
Keng!!!
Một tòa sơn phong tái nhợt lạnh lẽo khắc lấy thật sâu hai chữ cái to “chiếc bóng”. Nó xoay tròn và đụng nát không gian Thứ Nguyên, rồi nó kích bay một thương này.
“Hừ! Lão già chết tiệt!”
Một giọng nữ thanh lãnh truyền đến từ chỗ sâu thời không.
“Chết đi! Afir!”
Hai mắt Khuê Tư lập tức vui mừng, lợi đao trong tay hắn ta càng thêm óng ánh thần quang, vô tận Quy Tắc hiển hóa ra quanh quẩn khắp người hắn.
Hắn thề hắn phải chém chết tên điểu nhân kia!
Tít! Tít tít…
Cảnh báo chói tai vang vọng phía chân trời, hàng tỷ sinh linh trải rộng trung tâm đại lục, sắc mặt đều căng thẳng, đột nhiên đứng dậy, nắm chặt lưỡi đao sắc bén trong tay.
“Mau! Mau! Cảnh giác!”
“Thánh sứ đại nhân! Hư giới truyền tin tức đến, kẻ hủy diệt thế giới đang trên đường đến đây, có thể phá giới hàng lâm bất cứ lúc nào!”
Phù…
Trên đỉnh núi cao nhất của giới này, nam tử vĩ đại ngồi ngay ngắn trên vương tọa phun ra một ngụm khí đục, mở hai mắt cực nóng thiêu đốt, áo giáp hoàng kim bao phủ toàn thân, sáng rạng rỡ dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
Thánh sứ đứng dậy, ánh mắt rủ xuống, nhìn xuống chân núi, trên cánh đồng vô biên vô hạn là bóng người yên tĩnh sừng sững, rậm rạp chằng chịt, không khí áp lực khiến cho người ta hít thở không thông.
“Chúng sinh An Sơn giới!”
Âm thanh Thánh sứ như lôi đình trùng trùng điệp điệp vang vọng trong lòng mỗi một sinh linh.
“Kẻ hủy diệt thế giới sắp hàng lâm, trước đó đã có một ngàn phương thế giới diệt vong trong tay ma đầu này, các ngươi sợ không?”
Đám người đen kịt hoàn toàn yên tĩnh, im lặng khiến cho bầu không khí càng thêm áp lực.
Keng!
Một tinh linh mặc áo giáp thủy tinh màu xanh biếc, dáng người nổi bật, khuôn mặt tuyệt mỹ bước lên hư không, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, giọng điệu nghiêm nghị nói:
“Bổn vương không sợ! Tinh linh nhất tộc không sợ! Thề cùng tồn vong với An Sơn giới!”
Âm thanh thanh thúy lạnh như băng, như Hỏa tinh, trong nháy mắt châm ngòi bầu không khí áp lực.
Sau đó từng bóng dáng có khí tức mạnh mẽ bước lên hư không.
“Grừ! Long tộc!”
“Bỉ Mông!”
“Hải tộc!”
“...”
“Không sợ! Không sợ!”
“Giết! Giết! Giết!”
Ý niệm trước nay chưa từng có của hàng tỉ sinh linh thống nhất, chiến ý sôi trào mãnh liệt, hội tụ ngưng kết thành thực chất, tràn ngập trong hư không vũ trụ.
“Rất tốt!”
“Ánh mắt của Chư Thần hướng về phía chúng ta! Vinh quang của Thần Chí Cao đang chiếu rọi chúng ta!”
“Toàn bộ phòng bị!”
Ầm đùng đùng!
Ra lệnh một tiếng, trời đất dao động, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt, từng cỗ máy móc chiến tranh luyện kim tạo vật cao tới mấy chục vạn trượng từ từ nổi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận