Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 584: Đạo Vực

Sau khi thành công đi vào Ngục Đảo, thần niệm của Bạch Đông Lâm hóa thành sợi tơ, né tránh trận pháp cảm ứng, sau một lát xác nhận mục tiêu, thân hình chớp lóe, trong nháy mắt hắn đã xâm nhập vào nơi sâu thẳm của ngục giam. Những tu sĩ cấp thấp ở bên ngoài không phải là mục tiêu của hắn, thu thập sự may mắn, tất nhiên tu vi càng mạnh càng tốt.
Nhưng có lẽ trên người những tến tu sĩ biến thành tù nhân, gần đất xa trời này cũng không có nhiều sự may mắn lắm.
Chắc chắn sẽ ít đi một chút, nhưng có thể dùng số lượng nhiều, dù sao cũng là lợi dụng đám phế vật, Bạch Đông Lâm cũng không chê bai.
Sâu trong đại lao, trong từng lồng giam kim loại phủ kín phù văn đều là tu sĩ bị phong ấn tu vi triệt để.
Quần áo tả tơi, khí tức uể oải, những tu sĩ này chắc chắn là những kẻ tội ác tày trời, trong số bọn họ có những người sẽ tiếp nhận án tử hình tập trung.
Còn có một số người tội ác tày trời sẽ được gộp lại thành nhóm, đưa đến Tội Vực, giam giữ trong Thất Đại Ngục.
Để phòng trường hợp giết nhầm người tốt, Bạch Đông Lâm muốn làm giống như trong Hắc Ngục lúc trước, để Chí Ác vươn ra chi chít các sợi tơ thần hồn, đọc ký ức của bọn họ.
Sau khi nghiệm minh xong, sợi tơ thần hồn sẽ quấn lấy, xé nát thần hồn sau đó sẽ thiêu rụi.
Sự chú ý của Bạch Đông Lâm hoàn toàn tập trung trên chiếc nhẫn may mắn, mãi đến khi giết hết một ngàn người, chiếc nhẫn đen kịt mới hiện lên một tia sáng âm u yếu ớt.
Xem ra đúng là rất hiệu quả, Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, bước chân không dừng lại, giống như tử thần câu hồn, những nơi hắn đi qua, tất cả các tội phạm đều tử vong.
Những tên tội phạm này đã hấp hối, nằm ở đây cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Bạch Đông Lâm một đường giết tới, cũng không hề gây ra rối loạn.
“Khá lắm, trình độ quản lý của chủ thành Thái Hạo này cũng được coi là thanh liêm, ta giết một vạn người cũng chưa gặp phải kẻ nào bị oan.”
Hoang Vực có một ngàn không trăm linh tám chủ thành, đều thuộc sự quản lý của Cực Đạo Thánh Tông, những lý niệm quản lý thuộc cùng một mạch, quy tắc chí cao.
Lại có Thánh Tông trị vì Cửu Thiên, thỉnh thoảng sẽ có người đi thẩm tra, tất nhiên sẽ không có quản lý nào dám thiên vị làm trái luật.
Hơn nữa, đây là giới tu luyện tràn đầy bí pháp thần thông, đủ loại tra khảo nhân tâm, sưu hồn đoạt phách, phương thức đọc ký ức, nên có đều có hết, nếu có trường hợp phán xét sai, trừ khi người đó cố tình, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng.
Sau một khắc đồng hồ, Bạch Đông Lâm đã đi khắp mọi nơi trong khu vực sâu nhất của nhà tù, tổng cộng đã xử tử một trăm tám mươi bảy ngàn tội phạm, tất cả đều là tu sĩ thần thông (pháp tướng) cảnh, một số là tu sĩ Thần Nguyên (Động Hư).
Ở Ngục Đảo này, khi số lượng tội phạm đạt đến mức nhất định thì sẽ bị xử tử hoặc là bị áp giải đến Tội Vực, vì vậy số lượng tội phạm cũng không nhiều lắm.
Về phần đoạt được bao nhiêu may mắn, hắn cũng không rõ, khí tức của nhẫn may mắn rất mờ mịt, thân là chủ nhân, hắn cũng không cảm ứng được cái gì.
“Có lẽ không ít lắm, nhưng cũng không nhiều, miễn cưỡng có thể bù lại chỗ đã mất, may mắn của đám người sắp chết này quá ít, muốn giết vẫn nên giết đám ác nhân đang lăn lộn vô cùng đắc ý ngoài kia mới đúng.”
Bạch Đông Lâm làm chuyện tốt không để lại tên, thản nhiên bước vào thế giới thấp duy, tiến vào thì rắc rối nhưng rời đi thì vô cùng dễ dàng.
Đảo Tao Loạn là một trong những Ngục Đảo của chủ thành Thái Hạo đã không còn liên quan gì đến Bạch Đông Lâm nữa, hắn đã rời khỏi Hoang Vực thông qua thế giới thấp duy rồi.
Xong chuyện phủi áo ra đi, ẩn giấu công lao và tên tuổi.

Khu vực trung tâm của Càn Nguyên đại lục, Đạo Vực.
Toàn bộ Đạo Vực phồn hoa rộng lớn chỉ có duy nhất một tông môn, đó chính là Đạo Môn, xứng đáng lãnh đạo toàn bộ khí tu.
Nơi này là thiên hạ của đạo sĩ, đi đâu cũng có thể nhìn thấy đạo quán, chỉ cần là nơi có người tồn tại thì có thể nhìn thấy đạo sĩ, ở Đạo Vực, địa vị của đạo sĩ là cao nhất.
Một đạo quán ẩn sâu trong thâm sơn, chật hẹp, ngoại trừ chủ điện thì còn hai gian hậu điện thấp bé, ở Đạo Vực, rất ít khi nhìn thấy đạo quán lụi tàn như vậy.
Mặc dù đạo quả thật rất nhỏ nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, đặc biệt là tượng Tam Thanh trong chủ điện, được lau chùi không nhiễm một chút bụi trần.
Trong một gian hậu điện, có một tiểu đạo sĩ khoảng mười mấy tuổi đang ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ thu nạp thiên linh khí.
Hắn ta là đệ tử duy nhất của đạo quán lụi tàn này, cũng là quán chủ đương nhiệm, sư tôn của hắn ta là quán chủ đời trước đã quy tiên thăng thiên từ một tháng trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận