Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 263: Ta đến hiến bảo vật

Bọn họ quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng liếm láp bọt máu cùng thịt nát ở bên trong, đôi mắt đỏ quạch đầy vẻ khát máu. Bọn họ nuốt hết máu thịt trộn lẫn đất đá bẩn thỉu vào bụng, nét mặt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ cực kỳ thỏa mãn.
Đám màu thịt này có lẫn chút linh khí, trong khoảng thời gian ngắn thì chưa tiêu tan được.
Trong Hắc Ngục, lãng phí là rất xấu hổ đấy.
“Người đến dừng lại!”
“Trọng địa của Phủ Thành chủ, kẻ không phận sự không được đến gần!”
Bạch Đông Lâm đứng bên ngoài Phủ Thành chủ. Tên khỉ ốm dẫn đường bị một số hộ vệ giáp đen giận dữ quát mắng thì mặt mày xám xịt, cong đít bỏ chạy. Bạch Đông Lâm cũng chẳng buồn để ý.
Bỏ qua ánh mắt hung ác của một số hộ vệ, sau khi cân nhắc một lúc thì Bạch Đông Lâm từ bỏ ý định dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Lúc này Bạch Đông Lâm đang cần một thế lực giúp mình xử lý mấy việc lặt vặt. Phủ Thành chủ này xem ra cũng không tệ đâu
Bạch Đông Lâm lấy một khối thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh ra khỏi vòng tay. Bên trong khối thủy tinh có một chất lỏng sóng sánh, đồng thời một luồng linh khí nồng đậm cũng nhanh chóng tản ra bốn phía.
Hai mắt đám hộ vệ lập tức trợn ngược đầy vẻ tham lam, cánh mũi chúng giật giật hít lấy hít để linh khí đang lan tràn xung quanh. Bạch Đông Lâm thấy vậy thì khẽ cười, thu lại khối thủy tinh rồi nói:
“Ta đến đây để hiến bảo vật, còn không mau đi thông báo với thành chủ của các ngươi à?”
Mấy tên hộ vệ nghe vậy thu lại sự tham lam trong mắt, bọn họ không dám mơ ước đến đồ của thành chủ nên chỉ có thể gian nan nuốt nước bọt. Sau đó, bóng dáng một người nhanh chóng biến mất, chạy đi báo cáo. Những người còn lại thì nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, sợ hắn đột nhiên mang theo bảo vật chạy trốn.
Một lúc sau hộ vệ lúc nãy quay lại, khách khí dẫn Bạch Đông Lâm vào phủ.
Bạch Đông Lâm có công hiến bảo vật, chắc chắn sẽ được thành chủ khen ngợi, thưởng thức. Lúc đó địa vị của hắn có khi còn cao hơn bọn họ nên tất nhiên là tên hộ vệ dẫn đường này không dám đắc tội với hắn rồi.
Phủ Thành chủ này không nhỏ, nguy nga lộng lẫy khí thế bất phàm, nhìn đâu cũng thấy các loại dị bảo trân quý. Đối với tu sĩ mà nói, những vật phàm không có linh khí này chẳng khác gì gỗ đá, cũng chỉ tác dụng trang trí mà thôi.
Bạch Đông Lâm theo hộ vệ đi qua vài đình viện, đến đại điện tiếp khách. Trên ghế chủ tọa trong đại điện có một nam tử trung niên tướng mạo bình thường đang ngồi. Dáng người kẻ này không cao cũng không thấp, không béo cũng không gầy, chỉ có khí chất uy nghiêm xem như là bất phàm.
“Thành chủ đại nhân, người đã được đưa đến rồi ạ!” Hộ vệ mặc áo giáp đen khom mình hành lễ.
Hắn ta dẫn Bạch Đông Lâm vào đại điện rồi ra khỏi cửa cúi đầu đứng thẳng. Trong đình viện và xung quanh đại điện đều có hộ vệ giáp đen, mơ hồ dùng khí cơ tập trung vào Bạch Đông Lâm.
Có vẻ như thành chủ này vẫn khá thận trọng đấy!
Nam tử trung niên ngồi trên chủ tọa quan sát Bạch Đông Lâm, vẻ mặt ôn hòa, cười nói:
“Tiểu huynh đệ, nghe nói ngươi muốn hiến bảo vật? Không biết đó là bảo vật gì, có làm cho bổn thành chủ mở mang tầm mắt được không? Nếu thật sự là bảo vật, bổn thành chủ sẽ không bạc đãi ngươi.”
Bạch Đông Lâm cười mỉa trong lòng. Một tên tội phạm mà thực sự coi mình là thành chủ à, hắn sẽ không bị vẻ mặt ôn hòa đó lừa gạt đâu.
Thực lực của người này không yếu, không chỉ là thể tu. Bạch Đông Lâm dùng thần niệm quan sát thì thấy thực lực của hắn ta đã là Thần Thông Cảnh đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá cảnh. Thế nhưng trong Hắc Ngục này muốn đột phá cảnh giới thì không dễ đâu.
Có lẽ chiến lực đấu của người này không kém gì đám người Trần Trần, Huyết Hoàng nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến tu vi của đám người Trần Trần còn cách xa cảnh giới đại viên mãn. Sức chiến đấu của đám đệ tử thiên tài Thánh tông đương nhiên mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường cùng cảnh giới.
Nếu cùng là Thần Thông Cảnh đại viên mãn, Trần Trần chỉ cần ba đao là có thể chém chết tên thành chủ này.
Bây giờ Bạch Đông Lâm có thể đánh bại người này nhưng không cần thiết, hắn có một cách tốt hơn.
Hắn lấy khối thủy tinh tỏa ánh sáng lung linh ra. Ngay lúc linh khí nồng đậm tràn ra thì linh hồn Bạch Đông Lâm trong Thần Hải cũng nhanh chóng bùng cháy dữ dội. Trên mi tâm hắn xuất hiện những sọc thẳng vàng óng, một luồng công kích linh hồn cực lớn lập tức bắn ra.
Ánh mắt nam tử trung niên vừa bị khối thủy tinh hấp dẫn thì dưới sự che giấu của linh khí dao động, một luồng công kích linh hồn kinh khủng đã trực tiếp bắn vào trong Thần Hải của hắn ta. Linh hồn bị đánh trúng, thân thể lập tức ngưng trệ.
Bạch Đông Lâm là loại người chiếm lý thì sẽ không tha cho kẻ khác, nhổ cỏ thì sẽ nhổ tận gốc rễ, không cho chúng có cơ hội tái sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận