Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 398: Liên Tâm, Minh Ngục môn

Tấm biển của trạch viện này có khắc ba chữ lớn ‘Minh Ngục môn’, đây là cứ điểm của tông môn Niên Niên ở Cửu Hoàn Chi Tâm. Chỉ cần là thế lực có máu mặt ở Càn Nguyên giới thì họ cũng sẽ thành lập cứ điểm ở đây, không chỉ dùng để mua bán đan dược, mà ở một nơi vàng thau lẫn lộn, tập trung nhiều thế lực khắp nơi thì có quá nhiều việc có thể làm, chỉ riêng thu thập thông tin tình báo cũng là một điều cần thiết phải thành lập cứ điểm.
“Niên trưởng lão, ngươi đã về rồi!”
Khi Niên Niên và Bạch Đông Lâm vừa mới bước vào đại sảnh thì một nam tử trung niên có tướng mạo nho nhã lập tức nhanh chân bước tới, nhiệt tình chào hỏi với Niên Niên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Niên Niên, hoàn toàn phớt lờ đi Bạch Đông Lâm ở bên cạnh.
“Sư tôn…”
Một giọng nữ rụt rè nhẹ nhàng vang lên từ phía sau nam tử, một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bước ra, mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt trái xoan trắng nõn có chút da thịt, trong đôi mắt trong veo lộ vẻ nhút nhát.
“Ha ha ha, mau đến đây, đồ nhi ngoan của ta, để vi sư nhìn xem con có gầy đi không.”
Niên Niên không thèm đoái hoài đến nam tử trung niên, vươn tay ra kéo nữ tử áo trắng đến trước mặt, ôm chặt lấy nàng ta, vùi đầu của thiếu nữ nhút nhát vào ngực mình.
“Ưm ưm ưm, sư tôn mau buông ra, Liên Tâm không thể thở được!”
Ừng ực!
Không phải ta, Bạch Đông Lâm ta đây chính trực ngay thẳng, làm sao có thể nuốt nước bọt chứ, Bạch Đông Lâm khinh thường liếc nhìn nam tử trung niên một cái.
Hừ, mặt người dạ thú!
Một lúc sau, Niên Niên mới buông Liên Tâm có khuôn mặt đỏ bừng ra, Liên Tâm vội vàng hít thở từng ngụm lớn không khí trong lành.
“Đồ nhi ngốc, con có tu vi, hoàn toàn không cần phải hít thở!”
Niên Niên đưa bàn tay ngọc ngà ra, thương tiếc nhéo gò má mũm mĩm của Liên Tâm.
Nghe vậy, Liên Tâm lẩm bẩm nói với giọng điệu uất ức, mơ hồ: “Đồ nhi, đồ nhi nhất thời đã quên mất…”
Ngón tay của Bạch Đông Lâm khẽ run rẩy, hai sư đồ này đúng là quái gở, hơi xứng nhau.
“Khụ khụ, Niên trưởng lão, tiểu huynh đệ này là? Ngươi bỏ về giữa chừng chính là để đón hắn à?”
Sắc mặt của nam tử trung niên hơi lúng túng khi bị tuyệt tình phớt lờ ở một bên, đảo mắt một cái thì nhìn thấy Bạch Đông Lâm nên nhanh chóng tìm đề tài để giảm bớt sự ngượng ngùng của mình.
“Ồ, Lưu trưởng lão, tại sao ngươi lại ở đây?”
Niên Niên lộ vẻ sững sờ, như thể vừa mới nhìn thấy nam tử trung niên vậy, sau đó quay lại nhìn Bạch Đông Lâm và nói: “Đây là Tiểu Bạch, là thân truyền đệ tử mà ta đã thu nhận ở bên ngoài!”
“Nhưng vẫn chưa kịp trở về tông môn để đăng ký thân phận, hắn khá có năng khiếu về luyện đan, cho nên ta đã đưa hắn đến tham gia đại hội Đan Đạo cùng với các đệ tử tông môn.”
Bạch Đông Lâm tiến lên một bước, khẽ chắp tay nói: “Hậu bối Bạch Đông Lâm xin diện kiến Lưu trưởng lão.”
Lưu trưởng lão cau mày lại nói: “Niên trưởng lão, đột nhiên tăng thêm một người, hình như không hợp quy tắc lắm đúng không?”
“Hả? Lưu trưởng lão, mong ngươi hãy làm rõ, ta mới là người phụ trách lần này, ngươi chỉ là hỗ trợ ta thôi, ta nói được là được!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Niên Niên trở nên lạnh lùng, khẽ nhíu mày lại, một luồng khí thế uy nghiêm ngay lập tức bao trùm lấy Lưu trưởng lão.
“Về việc chỉ tiêu không đủ, bộ ngươi không biết giảm bớt một người đi sao? Cứ như vậy đi, ngươi đi xuống sắp xếp ổn thỏa đi.”
Sắc mặt của Lưu trưởng lão thay đổi, cân nhắc đến sự chênh lệch về địa vị và thực lực giữa hai bên nên hắn ta cũng không dám phản bác nữa, gật đầu nói: “Vì Niên trưởng lão đã quyết định rồi, vậy tại hạ sẽ không nói thêm nữa.”
Lưu trưởng lão khẽ chắp tay, sau đó thì xoay người rời khỏi đại sảnh.
Sau khi Lưu trưởng lão rời đi thì chỉ còn lại Bạch Đông Lâm với hai sư đồ Niên Niên ở trong đại sảnh.
Liên Tâm ở bên cạnh Niên Niên chớp đôi mắt to, tò mò nhìn Bạch Đông Lâm, nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn, đây là sư đệ của con sao?”
Niên Niên liếc nhìn Bạch Đông Lâm đang ung dung bình tĩnh, che miệng cười nói rằng: “Ha ha ha, đúng vậy, sư tôn đã tìm một sư đệ tuấn tú cho đồ nhi đấy, con có vui không? Ngạc nhiên không?”
“Tiểu Bạch, còn không mau đến đây gặp Liên Tâm sư tỷ của ngươi!”
Niên Niên ánh mắt tinh ranh, đã ở cùng với Bạch Đông Lâm lâu như vậy, nàng ta xem như là đã hiểu được điểm đặc biệt của tiểu quỷ này.
Tuổi đời còn nhỏ, tu vi chẳng qua là Thần Thông cảnh, nhưng khi ở cùng với hai tu sĩ Thần Nguyên như nàng ta và Thượng Trung lại vô cùng bình tĩnh và không chút thận trọng, trực giác của nàng ta mách bảo rằng đây không phải là giả vờ, mà là sự đối xử bình đẳng với hai người từ tận đáy lòng.
Trong thế giới kẻ mạnh xưng hùng này, sự áp chế của tu sĩ cấp cao dành cho tu sĩ cấp thấp là vô cùng phổ biến, ngay cả trong môi trường thánh tông cũng không thể đào tạo ra loại đệ tử này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận