Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1926 - Cánh cổng Vĩnh Hằng sụp đổ (1)

Hạt Xám Bạc xuyên qua một vòng xoáy đen kịt, xuất hiện ở trung tâm vòng xoáy chư thiên. Không chút do dự, nó lập tức bùng lên một ngọn lửa dữ dội, hóa thành một vầng mặt trời rực rỡ vô biên, có xu thế muốn đốt cháy sạch tất cả.
“Vào nơi này thì thành thật một chút đi.”
“Vĩnh Trấn!”
Ầm oành oành!
Sâu trong vòng xoáy chư thiên bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to vô hình, nắm chặt lấy mặt trời rực rỡ, kéo nó vào trong bóng tối vô tận. Ngọn lửa xoay quanh hạt Xám Bạc hơi lóe lên rồi hoàn toàn dập tắt. Sức mạnh Khái Niệm có thể tùy ý khống chế thời không bị trấn áp và tước đoạt.
“Sự liên hợp của ý chí Chư Thiên vô hạn, cộng thêm sức mạnh Chư Thiên, sức mạnh vòng xoáy, chưa nói đến năng lực có thể chống lại người siêu thoát, nhưng vẫn dư dả để trấn áp một vũ khí siêu thoát.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hờ hững, hắn không cảm thấy có gì không ổn với hành vi liều lĩnh nuốt vũ khí siêu thoát này. Hắn làm như vậy, tất nhiên đã có sự tự tin này.
Hắn vốn không muốn vội vàng mở Chư Thiên thứ cấp ra như vậy. Có hai nguyên nhân, một là phân thân tha ngã phân tán có thể tự mình hành động, tự lực cánh sinh, tăng nhanh hiệu suất cắn nuốt năng lượng. Thế giới linh khiếu của phân thân tha ngã thai nghén càng mạnh, Chư Thiên được mở ra tất nhiên sẽ càng mạnh mẽ. Sau khi trở về bản tôn có thể mang đến lực lượng càng lớn.
Lúc này,
Một đám phân thân tha ngã “Tha Hóa Chư Thiên” đã hoàn toàn dung nhập vào bản tôn, thế nên cũng mất đi năng lực “Tay làm hàm nhai”, phải dựa vào Bạch Đông Lâm nuôi những Chư Thiên có số lượng vô cùng vô tận này.
Nguyên nhân thứ hai, Bạch Đông Lâm cho rằng sức mạnh của mình đã đủ dùng dưới siêu thoát, ít nhất còn chưa gặp được Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn có thể chống đỡ được một kích của hắn. Cho nên không vội vàng để cho phân thân tha ngã trở về vị trí cũ.
Cho dù tất cả tha ngã đều dung nhập vào bản tôn thì cũng không có khả năng đạt tới trình độ của người siêu thoát. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn để cho phân thân tha ngã một mình phát triển thì sẽ có lợi hơn.
Chuyện cho tới bây giờ, gặp phải vũ khí siêu thoát không cao không thấp, thực lực của hắn áp đảo Bỉ Ngạn đã không còn ý nghĩa, tất nhiên hắn dứt khoát để cho tha ngã trở về vị trí cũ, mở ra Chư Thiên thứ cấp vô tận.
“Số lượng phân thân đời thứ hai mươi mốt khổng lồ, tuy đã thai nghén ra, nhưng thực lực của chúng đều rất nhỏ yếu, trong thời gian ngắn không có tác dụng lớn.”
“Cũng may, còn có bốn phân thân tha ngã, không đến mức để cho sự phát triển của tiệm cầm đồ Vạn Giới và Bạch Ngọc kinh hoàn toàn dừng lại. Chà, ít nhiều vẫn có ảnh hưởng đối với việc thu thập năng lượng, nhưng vấn đề không lớn, không phải là thời gian à? Đối với ta chỉ là gió thoảng mây bay.”
Trong đầu Bạch Đông Lâm chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt thâm trầm, mang theo khí thế không nói nên lời, nhìn về phía sáu vũ khí siêu thoát còn lại.
Oành! Răng rắc…
Có lẽ vũ khí siêu thoát có linh trí, có lẽ không có, nó hoàn toàn dựa vào thiết lập của người siêu thoát khi sáng tạo nó. Nhưng cho dù có linh trí hay không, nó đều có được linh tính bản năng trời sinh. Đây là Khái Niệm cố định vượt qua sinh linh trí tuệ, không phải linh hồn, nhưng cực kỳ thông minh, nhận định tình hình chẳng qua chỉ là một thao tác cơ bản.
Thất bại của hạt Xám Bạc khiến cho những vũ khí siêu thoát còn lại hiểu được Bạch Đông Lâm không dễ chọc, chúng lập tức vứt bỏ ý định chống lại, ngược lại dốc hết tất cả, oanh kích về phía cánh cổng Vĩnh Hằng.
Từ khi cánh cổng Vĩnh Hằng xuất hiện đến nay, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhưng tần suất công kích vũ khí siêu thoát đáng sợ cỡ nào? Chỉ cần liên quan đến sức mạnh Khái Niệm thì đã không thể đánh giá bằng lẽ thường. Trong thời gian ngắn, cánh cổng Vĩnh Hằng đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Mà lúc này, lại gặp phải vũ khí siêu thoát cực kỳ thăng hoa, bất kể đánh đổi bằng cách tự diệt để oanh kích, rốt cục cũng không cách nào duy trì Khái Niệm không đổi không phá, trên bản thể bị xé mở ra một vết nứt khổng lồ xuyên qua trên dưới.
Vết nứt vô hạn, quang huy tràn ngập mê mang mịt mờ, loáng thoáng thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài vùng đất Hôi Tịch.
Bạch Đông Lâm nhìn tất cả, ánh mắt hơi lóe lên, không hề động đậy. Thật ra hắn có cơ hội ngăn cản một kích mà vũ khí siêu thoát bắn ra, hắn khống chế vùng đất Hôi Tịch, có thể không đếm xỉa đến khoảng cách dài đằng đằng này.
Sở dĩ tùy ý cánh cổng Vĩnh Hằng bị công phá, tất nhiên là có tính toán sâu xa hơn. Dù sao, từ nay về sau có hắn khống chế vùng đất Hôi Tịch, cánh cổng Vĩnh Hằng tồn tại hay không, đã không có bao nhiêu ý nghĩa.
“Cánh cổng Vĩnh Hằng đã nứt ra rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận