Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1584 - Vết chân liên miên (2)

Mỗi khi đi ngang qua một dấu chân nào đều có ảo ảnh người khổng lồ mơ hồ hiện lên, sau đó tan biến thành vô số điểm sáng. Một đường đi tới, biển ánh sáng bao phủ lấy đại lục tựa như ảo mộng, sáng lạn dị thường.
Hồi lâu sau, đi ra khỏi đó được khoảng cách khá dài, cuối cùng hai người cũng đến trung tâm của đại lục. Xuyên qua bình nguyên, khu vực này nhẵn bóng như đổ mỡ, giống như một khối ngọc khổng lồ do thiên nhiên mài giũa ra.
Trên bình nguyên trơn bóng trống trải chỉ có một sự vật tồn tại, đó là một tấm bia đá màu than chì, trên bia chỉ viết mỗi một chữ to -- "Chiến" .
Văn tự của Chiến tộc, đương nhiên Hi Lý Phượng nhận ra được, là một loại dị văn mà sư tôn của nàng đã dạy cho nàng.
Thấy tấm bia đá, một tâm trạng hào khí tận trời dâng lên trong lòng hai người. Ý chí cứng cỏi của thập cảnh đều không thể ngăn cản sự ảnh hưởng đối với tâm trạng này. Vẻ mặt Lưu Lãng Đế biến đổi, ánh mắt ngày càng cảnh giác.
"Kinh Hồng, loại cảm giác này là..."
"Ngươi xem!"
Hi Lý Phượng đưa tay chỉ, Lưu Lãng Đế nhìn theo, chỉ thấy mông lung có một bóng người ngồi xếp bằng trên tấm bia đá cao lớn. Dao động tâm trạng hào khí tận trời ấy đang lấy người đó làm trung tâm lan tỏa ra ngoài.
"Cảm giác bị bóp méo, dưới khoảng cách này mà vẫn không nhìn ra được diện mạo của bóng người kia."
Hi Lý Phượng gật đầu, bước đến lại gần tấm bia đá trước. Lăng mộ Chiến tộc mà sư tôn nói nằm ngay trước mắt, mình nhất định có thể tìm được đáp án về việc biến mất sư tôn ở chỗ này.
"Kinh Hồng! Thân thể của ngươi!!"
Hi Lý Phượng khựng lại, giơ bàn tay lên, cánh tay mảnh khảnh trắng muốt như ngọc lại đang hư hóa tan rã, tán loạn thành hạt hư vô.
Nhìn Hi Lý Phượng đờ người ra, dưới tình thế cấp bách Lưu Lãng Đế cũng không đoái hoài tới việc mạo phạm nữa, đưa tay xuyên thủng không gian nắm lấy vai của Hi Lý Phượng và kéo nàng lại.
"Khụ khụ, Kinh Hồng ngươi không sao chứ!?"
Lưu Lãng Đế thu bàn tay về như giật điện, vẻ mặt có chút nhăn nhó. Từ lúc quen biết đến nay là qua gần trăm nghìn triệu năm, đây là lần đầu tiên hắn ta như thế có tiếp xúc thân mật với Kinh Hồng, đầu óc đã chết máy.
"Không sao."
Bên ngoài cơ thể Hi Lý Phượng có vầng sáng lưu chuyển, cánh tay biến mất lập tức khôi phục lại, cũng không có nhận thấy được sự kỳ lạ của Lưu Lãng Đế mà là ngây người nhìn tấm bia đá cách đó không xa.
Thất bại trong gang tấc sao?
Trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ không cam lòng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, khu vực đặt tấm bia đá bị một loại lĩnh vực kinh khủng bao phủ, nếu mạnh mẽ tới gần thì chỉ có một đường chết.
"Vị Lai Phật, ta muốn tiếp quản thân thể của ngươi."
"Được!"
Khi Vị Lai Phật mở hai mắt ra lần nữa thì thần thái đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một tia bản ngã ý thức bị Bạch Đông Lâm tách ra tiếp quản thân thể.
Phật quang tiêu tán, thời không vặn vẹo bình phục, hạt bản nguyên được xây lại, Vị Lai Phật hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Bạch Đông Lâm, đến cả khí tức thần hồn và dao động ý chí đều không có gì khác nhau.
"Khà khà, bái kiến bản tôn!"
Dáng vẻ Chí Ác đầy cợt nhả, thầm nghĩ may mà không chọn mình, còn có thể ở lại xem cuộc vui.
"Ừ."
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, rũ mắt nhìn thoáng qua chiến bia đã hoàn thành dung hợp. Lúc này chiến bia bảy màu quanh quẩn đang kịch liệt rung lắc, rất rõ ràng khối chiến bia cuối cùng đang ở gần đấy rồi.
Hắn đè xuống tâm tư bước ra khỏi Minh Hà, xuất hiện ở trước mặt Hi Lý Phượng.
"Ngươi..."
"Bạch huynh, tại sao ngươi cũng tới?"
Nhìn hai người kinh ngạc không thôi, Bạch Đông Lâm hơi trầm ngâm, thầm nghĩ sứ mệnh của Hi Lý Phượng cũng đã hoàn thành rồi, không cần phải gạt nàng tiếp làm gì.
Một thân một mình, luân hồi chín mươi chín thế, từ thời đại thượng cổ đến kỷ nguyên mới, vượt qua mấy trăm tỷ năm.
Nữ nhân này, gánh vác nhiều như vậy, nhất định rất khổ đi!
"Hi Lý Phượng, đồ nhi ngoan của ta, cho tới nay đã khổ cho ngươi rồi."
Ui chao!??
Lưu Lãng Đế vô thức há to miệng, cằm đập vào mũi chân, tàn nhẫn độc ác véo mình một cái, đánh thức ý thức nổi khùng trong mê loạn, nháy mắt ra hiệu với Bạch Đông Lâm, giọng điệu gấp gáp nói:
“Bạch huynh, a ha ha ha, ngươi hài hước ghê, khụ khụ, chẳng qua, loại đùa giỡn này không đùa được đâu, mau xin lỗi Kinh Hồng đi, có lẽ nàng sẽ không tức giận!
Điên bỏ mẹ!
Có thể Bạch Đông Lâm không biết, nhưng hắn ta không biết à? Trong lòng Kinh Hồng, địa vị sư tôn của nàng là thần thánh, là chí cao vô thượng, loại trò đùa này đối với nàng chính là sự khinh nhờn không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi nói cái gì?”
Vẻ mặt Hi Lý Phượng âm trầm, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh như băng, ấn tượng tốt đẹp từ trước đến nay về Bạch Đông Lâm trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận