Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 129: Một kiếm chém Tinh Thần

Ngay lúc nhóm Đại Năng hơi lơi lỏng tâm trí, lối vào cũng chỉ một chút nữa sẽ khép lại thì bỗng xảy ra sự cố. ‘Tích tắc!’
Một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng đột ngột xuất hiện. Toàn thân màu vàng ròng, lấp lánh ánh vàng, vang lên từng tiếng tích tắc vui tai. Thời không vạn dặm xung quanh lối vào Cổ Giới lập tức bị ngừng lại.
Rất nhiều Đại Năng bị đóng băng trong thời không. Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra, khắp người bùng nổ uy năng. Thời không đóng băng quanh cơ thể lại mơ hồ xuất hiện vết rạn nứt. Tuy rằng đồng hồ quả quýt màu vàng này có uy lực khó lường, nhưng cũng chỉ giam cầm được họ một lát. Tiếc là đối với những kẻ đứng sau màn mà nói, một lát này cũng đủ rồi.
Thời điểm lối vào Cổ Giới sắp hoàn toàn khép lại. Cũng ngay khoảnh khắc này, trong một Tinh Thần viễn cổ thật lớn và yên tĩnh thuộc hư không vũ trụ nằm bên ngoài Cửu Trọng Thiên xa xôi, một luồng ánh sáng đen nhánh vượt qua thời không, nháy mắt đã chui vào thông đạo không thấy tung tích.
‘Răng rắc!’
Thời không bị đóng băng lập tức bị đánh tan. Đồng hồ quả quýt màu vàng bị dội ngược lại biến thành bột phấn vàng bay tán loạn trong không gian.
‘Ầm!’
Các vị Đại Năng dốc hết sức lực thoát khỏi thời không bị đóng băng. Khí thế toàn thân toát ra, tất cả không gian hư không trên vạn dặm bầu trời của Đông Cực Minh hải bị xé vụn, vô số không gian nhiễu loạn cuồn cuộn xuất hiện.
Quá nhanh!
Hết thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, mọi người căn bản không kịp phản ứng. Lối vào Cổ Giới đã hoàn toàn đóng lại, họ không thể thay đổi được gì.
“Làm càn!”
Một tiếng hét lớn truyền tới từ nơi sâu thẳm của kiếm vực.
‘Ong!’
Tiếng ngâm của kiếm vang lên, vô số trường kiếm trong tay kiếm tu không ngừng rung lên.
Một luồng kiếm quang thật lớn bắn ra từ kiếm vực, lập tức xé rách Cửu Trọng Thiên, kéo dài tới tận hư không của vũ trụ xa xôi. Uy thế của nó không mảy may giảm bớt, kiếm quang xẹt qua Tinh Thần viễn cổ bao la. Trong khoảnh khắc đó, Tinh Thần bị chém tan tành biến mất không thấy.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng hư không, nháy mắt truyền tới Càn Nguyên Giới. Có thể tưởng tượng ra người bị kiếm quang chém trung đau đớn đến nhường nào.
Bóng người đen nhánh khổng lồ ẩn nấp nơi sâu của Tinh Thần bị kiếm quang chém thành ngàn mảnh. Rất nhiều ánh kiếm nhỏ vụn chứa đựng kiếm ý vô tận, như dòi trong xương, ngăn cản vết thương của hắn ta khép lại.
Bóng đen thấy miệng vết thương không thể khép lại, lập tức biến thành luồng sáng màu đen định chạy trốn vào nơi sâu trong hư không.
“A di đà phật!”
Một bàn tay màu vàng thật lớn lấp lánh phật quang, vượt qua hư không vũ trụ bắt lấy bóng đen, sau đó nháy mắt lùi về Càn Nguyên Giới biến mất không thấy.
Trên bầu trời của Đông Cực Minh hải.
Rất nhiều tu sĩ Đại Năng đã khôi phục lại khí tức, không gian hư không xung quanh cũng trở lại bình thường.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi, bọn họ cũng đã cực kỳ thận trọng, nhưng không nghĩ tới vẫn bị người lợi dụng sơ hở.
Quả nhiên việc Cổ Giới giáng xuống trước thời hạn là do những người đó giở trò.
Họ mong rằng sẽ không xảy ra tình huống tồi tệ nhất.
Ánh mắt mọi người trở nên tối tăm.
Minh Dự Cổ Giới, vùng đất chưa biết tên.
Bạch Đông Lâm dần thức tỉnh từ mớ kí ức mông lung, tuy được vầng sáng của Vũ Tháp bảo vệ nhưng việc du lịch xuyên biên giới vẫn là quá sức với đám Thần Khiếu Cảnh bọn hắn.
Thời không luân chuyển, ý niệm hoàn toàn trầm mê, ngũ giác biến mất, thứ này hoàn toàn khác với không gian chuyển dịch ở Càn Nguyên giới.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn nhìn khắp bốn phía thì chỉ thấy có một mình mình, những đệ tử thánh tông cùng tiến vào đây với hắn không biết vì nguyên nhân gì lại bị tách ra, rải rác khắp nơi trên Cổ Giới. Minh Dự Cổ Giới khổng lồ như vậy, muốn tập hợp lại với nhau đúng là chuyện không tưởng.
Vòng tay Cực Đạo cũng hoàn toàn mất đi tác dụng liên lạc, dù sao nơi này cũng không phải Càn Nguyên giới.
Đúng lúc này bỗng có một tin tức hiện lên bên trong linh hồn hắn:
“Đây là… một viên đá màu đen?”
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, một tảng đá đen, hình tròn và có khắc chữ, nhưng trừ những điểm đó ra thì nó thật sự chỉ là một viên đá không có gì đặc biệt. Nét chữ hơi mờ, Bạch Đông Lâm nhìn mãi mới nhận ra đó là một chữ “Thương”!
Đây là thứ Càn Nguyên giới hao hết tâm tư muốn tìm được? Một hòn đá được gọi là “Thương”?
Thật sự không hiểu nổi hòn đá này đặc biệt chỗ nào, nhưng khiến những thế lực này phí công phí sức như thế ắt phải có bí mật lớn mà người thường không thể tưởng tượng được!
Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, muốn tìm kiếm một tảng đá trong thế giới khổng lồ như vậy thì đúng là còn khó hơn mò kim đáy biển, hắn cũng không định đi tìm, đây không phải là chuyện mà cứ nỗ lực là có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận