Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 77: Buông bỏ đi

“Mẹ nó! Độc này đúng là bá đạo! Khiến thân thể của ta hóa thành hư vô thì thôi đi, ngay cả quần áo của ta mà cũng làm tan biến luôn!” Bạch Đông Lâm hơi bối rối, vội vã nhặt nhẫn Tu Di lên. May mà vật liệu chế tạo ra chiếc nhẫn Tu di này rắn chắc. Rượu độc này chủ yếu nhằm vào thân thể nên thật ra nó cũng không bị tổn hại gì.
Hắn lấy quần áo ra mặc vào. Lúc này, trong không gian u tối xuất hiện sóng dao động đảo qua đảo lại như đang xác nhận gì đó. Dao động không gian lại xuất hiện bao trùm Bạch Đông Lâm rồi biến mất. Trường đấu thú, Bạch Đông Lâm không bị mất một cọng lông nào đột nhiên xuất hiện, ống ngọc màu đen tự động bay tới.
Hắn kích động nhận lấy.
‘Đúng là đồ tốt! Thần thông tu luyện linh hồn, lần này lãi to rồi!’
Bạch Đông Lâm bỏ ống ngọc vào nhẫn Tu Di, không thèm đếm xỉa gì tới ánh mắt khiếp sợ của những người trên khán đài. Tâm niệm vừa động lập tức biến mất không thấy tăm hơi, hắn cũng rời khỏi trường đấu thú.
Mỗi người ở nơi này chỉ có thể khiêu chiến một lần. Bạch Đông Lâm có ở lại nơi này cũng chẳng có ích gì, thà tiến vào cửa tiếp theo đối phó với tuyệt cung này sớm một chút để sớm ngày rời khỏi nơi đây còn tốt hơn.
Cảnh tượng thay đổi, lúc Bạch Đông Lâm có thể khôi phục tầm nhìn thì đã thấy bản thân đang ở trong một nơi đầy băng tuyết. Hắn xòe bàn tay ra hứng lấy một bông hoa tuyết nhẹ như lông ngỗng. Gió lạnh thổi qua khuôn mặt vô cùng chân thực. Đây đúng là một thế giới chân thực.
E rằng Sa Hải Tuyệt Cung thực sự có liên quan tới Thần Thi rơi từ Cửu Thiên xuống, nhét tiểu thế giới vào trong cung điện. Bản lĩnh này đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Bạch Đông Lâm chấm dứt mạch suy nghĩ, thuận theo chỉ dẫn trong đầu đi về phía núi tuyết nguy nga ở phía xa. Khiêu chiến ở tiểu thế giới này chính là đi lên đỉnh núi. Hắn có cảm giác không quá khó.
Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Đông Lâm thở hổn hển ở giữa sườn núi, tóc và lông mày đều đã bị đóng băng.
“Đây là nơi quỷ quái nào vậy? Lạnh quá!”
Bạch Đông Lâm lạnh run cầm cập, khí huyết hùng hậu trong cơ thể đang vận chuyển một cách điên cuồng. Độ ấm từ việc vận chuyển khí huyết với tốc độ cao miễn cưỡng duy trì độ ấm ở hạch tâm trong cơ thể. Nếu độ ấm ở hạch tâm trong cơ thể quá thấp thì khí quan sẽ suy kiệt mà chết.
Nơi này đúng là quỷ dị, hắn cũng chẳng rõ nơi này lạnh tới mức nào. Nhưng nơi có thể khiến Bạch Đông Lâm lạnh như thế này tuyệt đối không đơn giản. Đây không phải nhiệt độ thấp do tự nhiên tạo thành, chắc chắn có trận pháp duy trì hết thảy.
Điều duy nhất khiến hắn hài lòng đó là nhiệt độ thấp ở nơi này gây ra đảo ngược tổn thương, tuy rằng chỉ là một chút năng lượng yếu. Nhiệt độ thấp ở nơi này khiến Bạch Đông Lâm bị thương nhẹ, chí ít vẫn không thể lấy mạng hắn được. Điều duy nhất khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy chán ghét chính là hiệu quả tiêu cực quá khủng khiếp.
Nó không chỉ khiến hành động của hắn chậm chạp mà Bạch Đông Lâm còn cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, tư duy trở nên chậm hơn. Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn tiếp tục bò lên trên. Ngọn núi này vô cùng dốc, Bạch Đông Lâm phải dùng tay cắm vào trong băng rồi leo lên từng chút một giống như leo núi nhân tạo.
Sau khi hắn leo chưa được bao xa, một cơn cuồng phong đột nhiên thổi tới. Bạch Đông Lâm dán sát người vào vách băng. Cơn gió lạnh này mang một màu tĩnh lặng, giống như nó có thể thổi vào tận khớp xương, tận linh hồn của con người vậy.
Bạch Đông Lâm có cảm giác linh hồn của mình sắp bị thổi tới mức hồn bay phách lạc rồi. Cùng với sự xuất hiện của cơn cuồng phong là một cỗ khí thế khó hiểu phủ xuống. Khí thế kia như tới từ mảnh thế giới này, ngăn cản hắn tiếp tục leo lên.
Bạch Đông Lâm cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trầm mê, trong đầu phảng phất có giọng nói “buông bỏ đi! Đừng phản kháng nữa, không kháng cự được sức mạnh của trời đất đâu!”.
“Rắc rắc!”
Trên tai Bạch Đông Lâm xuất hiện một vết nứt, nó bị gió thổi rơi. Trên vết thương không có chút máu nào. Tiếng “rắc rắc” khi cái tai rơi xuống khiến hắn giật mình tỉnh táo lại. Nguy hiểm thật! May mà ý chí của Bạch Đông Lâm kiên định, nếu không thì đã trúng chiêu rồi.
Hắn lập tức ổn định lại tâm thần, ý niệm kiên định hơn, đối kháng với thiên địa đại thế không nơi nào không có mặt này. Không được, nếu cứ như vậy Bạch Đông Lâm sẽ rơi xuống, chắc chắn không chết được nhưng lại phải bắt đầu một lần nữa. Hắn gõ một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái. Nếu ngã xuống, bắt đầu lại chưa chắc đã leo lên được.
Bạch Đông Lâm lên dây cót cho tinh thần, lấy một viên đá màu lửa đỏ trong nhẫn Tu Di ra. Mặt ngoài của viên đá kia có một tầng lửa mỏng manh đang cháy. Hắn cũng chẳng biết đây là đá gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận