Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1980 - Con cháu huyết mạch (5)

"Ha ha, đương nhiên nhiên ta biết chư thiên vô cùng vô tận này, cũng ví dụ như Thương Nguyệt này đều có chỗ thích hợp, nhắm mắt làm liều không làm nên chuyện."
"Vùng đất Hôi Tịch, tạm thời cứ xem như là hậu phương, là nơi bế quan của các ngươi, tính an toàn và thực dụng cũng không tệ lắm."
Lời đã nói đến mức này rồi, mọi người cũng không phải người ngu, biết tốt biết xấu, đều vẻ mặt cảm kích chắp tay hành lễ với Bạch Đông Lâm.
"Đa tạ...!"
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng gật đầu, lập tức sinh ra suy nghĩ, phân thân tha ngã yên lặng thức tỉnh trong hiệu cầm đồ, quái vật lớn bước qua chư thiên vô tận lại lần nữa lộ ra răng nanh.
Thân hình của Bạch Đông Lâm hơi mơ hồ chớp mắt, trong nháy mắt này mấy thủ đoạn thời gian đọng lại và sống lại phủ xuống đều xuất hiện, vì tất cả phân thân tha ngã đều "Dựng Thần Chú Ma" hoàn tất, số lượng hiệu cầm đồ lại tăng trưởng theo kiểu nổ mạnh.
Thả, để lại đặc thù sức mạnh dòng xoáy, nối liền với vùng đất Hôi Tịch, dù cho không có hắn tự mình xuất thủ cũng có thể tiến hành ghé qua.
Có thể nói, vô số chư thiên đều bị Tiệm cầm đồ Vạn Giới xâu chuỗi, mà vùng đất Hôi Tịch chính là một đầu mối then chốt vận tải trung chuyển.
An bài xong tất cả công việc, Bạch Đông Lâm không có ở lâu, cũng không có phiền não con nối dòng huyết mạch của mình nữa, mang theo Bạch Nguyên Trinh rời khỏi Chư Thiên Thương Nguyệt.
"Tiểu đệ, đệ suy nghĩ thật kỹ đi, ta cảm thấy hai nữ tử kia đều rất không tồi, bất kể nói thế nào, đệ cũng phải lưu lại hương hỏa vì Bạch gia chứ?"
Bạch Nguyên Trinh mắt chứa ý cười, hơi trêu ghẹo, nhưng vẫn là có một ít chân tình thực lòng, rất rõ ràng nàng ta thật sự có ý tứ này.
"Dừng lại!"
"Đại tỷ, tỷ đừng nói ta, không phải chung thân đại sự của chính tỷ còn chưa được giải quyết đấy sao?"
Nghe xong lời này, trên mặt Bạch Nguyên Trinh lộ ra vẻ quẫn bách, vội vàng im lặng giả vờ câm điếc.
"Hơn nữa, việc kéo dài hương hỏa của Bạch gia không phải còn có đại ca sao? Ngàn tỷ năm qua đi, ta đoán rằng..."
Thân hình Bạch Đông Lâm khựng lại, lật tay lấy ra Khấp Huyết, bấm tay búng nhẹ, nghiêm giọng nói: "Khấp Huyết, ngươi còn chưa nói đại ca ta đi nơi nào, ngươi có chuyện giấu diếm vậy?"
Keng --
"Shh! Đau đau đau! Ta nói, ta nói ngay đây!"
"Chủ nhân, việc này nói ra rất dài dòng, ở mấy trăm tỷ năm trước, Liễu Nhất Nhất chuẩn bị đột phá thập nhất cảnh, thế nhưng lại xuất hiện ngoài ý muốn lúc kiềm chế tuyến thời gian, do đó đã chết."
"Hở? Đại tẩu đã chết?"
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu chặt, không ngờ sẽ nghe thấy được tin dữ ấy. Haizz, con đường tu hành, kiếp nạn tầng tầng, ai cũng không dám bảo đảm mình sẽ dừng lại ở nơi nào.
Hơn nữa, nói thật thì thiên tư của Liễu Nhất Nhất thực sự quá bình thường, có thể nói trong nhóm sinh linh đầu tiên bước ra Duy Nhất Chân Giới, nàng thuộc về lót đáy, hoàn toàn là bởi vì Bạch Kiếm Ca nên mới có thể bị chọn.
Lúc Bạch Đông Lâm đúc lại thân thể cho Liễu Nhất Nhất còn đặc biệt tăng mạnh tư chất cho nàng, thế nhưng có một điểm là tính chất đặc biệt trên ý thức bản ngã không phải hắn có thể động tay động chân được.
Đặc thù ý thức của hắn, tất cả đều bởi vì sự cải tạo của thần quang bảy màu, có thể thấy sự thần bí của cấm khu ý thức, thủ đoạn tầm thường căn bản không thể chạm đến.
"Haizz, Liễu Nhất Nhất nàng quá vội vàng rồi, chủ nhân, ta suy đoán, có thể là nàng không muốn kéo chân sau của đại ca ngài. Dù sao thời điểm đó Kiếm Ca đại nhân đã tới tận cùng của thập nhất cảnh, cần phải đi tìm cơ duyên Bỉ Ngạn."
"Tuy không muốn nói như vậy, nhưng tư chất của Liễu Nhất Nhất là kém một chút, sẽ đột phá thất bại, từ nơi sâu xa đã có định số."
Bạch Đông Lâm nghe vậy không khỏi gật đầu, dự đoán của Khấp Huyết hơn phân nửa là đúng, nguyên nhân kiềm chế thời gian tuyến mà tử vong đúng là có chút phiền phức, nhưng cũng không thắng được sự tồn tại Bỉ Ngạn.
"Chủ nhân, lúc Kiếm Ca đại nhân rời đi có nói, đợi hắn ta đột phá Bỉ Ngạn rồi thì sẽ trở về làm Liễu Nhất Nhất sống lại, không phiền ngươi xuất thủ."
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, đã hiểu ý của Nhị ca, hắn ta đang muốn lấy sống lại ái thê làm tín niệm, đập nồi dìm thuyền, nhìn trộm cảnh giới Bỉ Ngạn.
"Đúng rồi, còn có một việc!"
Khấp Huyết lúc kinh lúc rống, giọng điệu trở nên có chút kỳ quái, hình như đang do dự không biết có nên nhắc tới không.
"Lầm bà lầm bầm làm gì? Nói đi."
Bạch Đông Lâm hơi nhíu mày, cũng không có lợi dụng thần thông xem xét tất cả, có đôi khi, toàn trí toàn năng sẽ rất buồn chán, không thú vị, loại cảm giác tràn ngập "con người" này, vẫn phải là quý trọng cho tốt.
"Khụ khụ, Nguyên Trinh Nữ Đế đại nhân, không phải ngài lo lắng Bạch gia sẽ chặt đứt hương hỏa sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận