Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 171: Nhìn thấy một người không ngờ tới

“A Di Đà Phật. Bạch thí chủ, chúng ta vẫn quyết định đi xem thử sao. Nếu đằng sau thật sự có âm mưu gì đó thì chúng ta càng nên đi để khuyên can các vị đạo hữu, tránh mất mạng vô ích.” “Đúng vậy, tuy lão Bàng ta không có tấm lòng bồ tát như tiểu hòa thượng nhưng ta cũng quyết định rời khỏi Tù Nam vương triều. Không biết ở chỗ yêu ma quỷ quái này đã xảy ra chuyện gì nữa. Có quá nhiều đội săn bắt của Liên Minh Cổ Giới, ở lại đây sẽ không an toàn.”
Bạch Đông Lâm suy nghĩ một lát rồi quyết định đi theo hai người đến Phi Vũ đế quốc. Cũng không có lý do gì đặc biệt, bây giờ hắn chỉ có một mình, thay vì chạy lung tung như ruồi không đầu còn không bằng đi đến căn cứ tìm đồng môn Cực Đạo thánh tông càng sớm càng tốt. Điều này có thể liên quan đến kế hoạch trở về của hắn.
“Vậy cũng được, Bạch mỗ sẽ đi đến Phi Vũ đế quốc cùng hai vị.”
Trên mặt tên mập và tiểu hòa thượng đều lộ ra vẻ vui mừng, có một cao thủ như Bạch Đông Lâm đồng hành thì dọc đường chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cả ba người bắt đầu ngồi xuống điều tức, khôi phục năng lượng trong cơ thể. Một canh giờ sau trạng thái của ba người đã hồi phục, bọn họ đứng dậy rời khỏi sơn cốc, chạy về phía Phi Vũ đế quốc.
Lần này không cần lên đường gấp nên Bạch Đông Lâm không mang theo hai người họ, Chỉ Xích Thiên Nhai thuận tiện thì ít mà tiêu hao thì nhiều, nhất là khi mang theo hai người.
Tuy Tù Nam vương triều ở gần Phi Vũ đế quốc nhưng khoảng cách không hề ngắn, ít nhất cũng phải tám, chín vạn km.
Vì muốn che giấu nên bọn họ không dám tùy tiện phi độn trên không, chỉ có thể luồn lách trong rừng sâu núi thẳm. Được cái thực lực ba người không kém, tốc độ cực nhanh nên cũng không mất nhiều thời gian.
Hai ngày sau ba người vượt qua biên cảnh, tiến vào Phi Vũ đế quốc.
Bàng Diêu sử dụng bí pháp của tông môn để liên lạc với đồng môn ở đây. Sau nhiều lần nghiệm chứng, cuối cùng cũng tiến vào căn cứ ở chỗ này.
Một cung điện ngầm sâu hàng vạn mét dưới lòng đất.
Mẹ kiếp, thật sự trở thành chuột luôn rồi kìa!
Kinh đô của Phi Vũ đế quốc, Vũ Hóa Vương thành, hàng chục nghìn mét dưới lòng đất.
Cứ điểm của tu sĩ ở Càn Nguyên giới cực kỳ khổng lồ, cung điện, lầu, trạch viện mọc lên san sát, không phải do tu sĩ quá nhiều thiếu đất ở, mà là cần một không gian cực lớn để bố trí trận pháp ngăn cách.
Mái vòm và vách đá cao hàng trăm mét đều được gia cố bằng thuật pháp, vách đá dày hơn mười trượng còn cứng hơn cả sắt luyện. Vô số dòng chữ chằng chịt được khắc trên vách đá. Ánh sáng huỳnh quang màu vàng nhẹ lưu động. Những trận pháp này rõ ràng đang liên tục vận hành.
Một quả cầu ánh sáng khổng lồ treo lơ lửng dưới mái vòm, phát ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng, chiếu sáng cả không gian rộng lớn như thể là ban ngày.
Loại công trình khổng lồ này hầu như người phàm không thể làm được, nhưng tu sĩ Nguyên Thần lại dễ dàng làm được, khí tu Nguyên Thần lĩnh ngộ pháp tắc thổ và mộc, là một thợ giỏi trong việc xây dựng kiến trúc!
Ba người đi theo đệ tử Khí Tông vào chính điện, tên mập Bàng Diêu nhìn quanh rồi cười nói:
“He he, lão Lưu, ai nghĩ ra ý tưởng này vậy? Xây dựng một căn cứ dưới vương thành phàm tục, thật buồn cười.”
Lão Lưu là một đại hán mặt đen, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn còn giống một thể tu hơn là Bạch Đông Lâm. Lão Lưu đầy ẩn ý nói:
“Hiện tại chúng ta đã rơi vào tình cảnh này, có thủ đoạn gì không thể sử dụng chứ?”
“Nhân khẩu Vũ Hóa Vương thành có hơn trăm triệu người, khí cơ ở đây phức tạp. Vừa là bình chướng ngăn cách tự nhiên, vừa là một lá chắn bằng xương bằng thịt vững chắc!”
“Ngay cả người của Liên Minh Cổ Giới cũng sẽ nghĩ có đáng để bỏ ra trăm triệu phàm nhân chôn cùng hơn một ngàn người chúng ta không? Phải biết rằng bất cứ nơi nào cũng không thiếu những kẻ có tấm lòng nhân từ, Cổ Giới tu sĩ cũng vậy.”
Khuôn mặt thật thà của đại hán mặt đen lúc nói đến đây, ánh mắt dần dần trở nên hung ác, rõ ràng hắn cũng từng bị người của Liên Minh Cổ Giới cưỡng ép.
“A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!” Tiểu hòa thượng Minh Tịnh không đành lòng, vẻ mặt thương cảm.
“Ha ha ha, tiểu sư phụ, hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, lão Lưu ta không nói tới ngươi đâu.”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm rất bình tĩnh, từ chối cho ý kiến về chuyện này. Những tu sĩ Càn Nguyên giới chỉ đang cố gắng sinh tồn mà thôi. Hắn không thể Thánh Mẫu đến nỗi khoa tay múa chân vào việc này, muốn trách thì phải trách đám lão quái vật sau lưng kia.
Bước chân của mấy người rất nhanh, vừa trò chuyện vừa bước vào đại điện rộng rãi, có rất nhiều tu sĩ trong đại điện, hoặc ngồi xếp bằng, hoặc túm năm tụm ba thấp giọng nói chuyện với nhau bằng vẻ mặt ngưng trọng.
Nhìn xung quanh, hai mắt Bạch Đông Lâm sáng rực lên, hắn nhìn thấy một người không ngờ tới, mái tóc chói lọi như lửa vô cùng nổi bật, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận