Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1664 - Chư Thiên Đạo Diễn (3)

Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp động, tư duy điên cuồng suy diễn tỷ lệ thành công, nếu việc này thành, thì sẽ có ý nghĩa phi phàm.
Nhiều thế giới hơn nữa, sẽ đại biểu nhiều tài nguyên hơn, cùng với thông tin tri thức vô cùng vô tận, thậm chí có thể tìm kiếm được dấu vết của những người siêu thoát kia.
Chuyện này sẽ có trợ lực lớn lao đối với đột phá cảnh giới, thai nghén vô hạn linh khiếu của hắn.
“Việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn, cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải làm được mà không có sơ sót nào...”
Trong lòng đưa ra quyết định, ánh mắt Bạch Đông Lâm lập tức trở nên vô cùng kiên định, đây chính là tính tình của hắn. Chỉ sợ sợ không có mục tiêu, một khi có mục tiêu, dù là dốc hết tất cả thủ đoạn, đột phá muôn ngàn khó khăn, thì hắn cũng phải hoàn thành nó.
Giống như khi hắn bố trí Phá Bích lúc trước.
“Cách lúc Chư Thiên Đạo Diễn mở ra, còn hơn một nghìn vạn năm, đủ để ta hoàn thành bố cục.”
Ngón tay Bạch Đông Lâm gõ nhẹ trên tay vịn của thần tọa, đôi mắt thâm thúy, đen nhánh u lãnh, mơ hồ có thể thấy chỗ sâu dưới đáy mắt có vòng xoáy tinh vân đang kịch liệt xoay tròn.
“Lý U.”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lập tức truyền đi hơn ngàn dặm, bóng dáng Lý U khựng lại, lập tức điều khiển Tù Ám Sinh bên cạnh, mang theo hắn ta phá vỡ hư không đến đây.
“Đồ nhi gặp qua sư tôn!”
Lý U quỳ trên đại điện rộng lớn, đưa mắt nhìn chăm chú bóng dáng trên thần tọa.
“Ha ha, thằng nhóc, lời ta đã nói ra miệng, tự nhiên không có đạo lý thu hồi lại.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, ánh mắt nhìn rõ tất cả, nhìn thấy lo lắng bất an trong lòng Lý U.
“Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của bản tọa, nhớ kỹ, phía trên ngươi, còn có một vị sư tỷ, một vị sư huynh.”
Thân thể Lý U chấn động, đột nhiên nắm chặt song quyền, khóe mắt cuồn cuộn chảy lệ nóng.
Ầm ầm ầm!
Chín cái khấu đầu, nặng nề đập xuống mặt đất cứng rắn, vết rạn xương đầu lan tràn, chảy ra vết máu đỏ thắm.
“Đồ nhi Lý U, bái kiến sư tôn!!”
Thiên địa này sao mà mênh mông, sao mà tàn khốc, hắn ta nhỏ bé như sâu kiến, cuối cùng, cuối cùng cũng có một chỗ an thân.
“Xin hỏi sư tôn, tông môn chúng ta có tôn hiệu là?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, nhìn ra xa Tinh hà, ánh mắt yên ả sáng chói.
“Bạch Ngọc kinh.”
“Thiên thượng Bạch Ngọc kinh! !”
Ngữ điệu yếu ớt, in dấu trên dòng sông thời gian, vĩnh hằng trường tồn.
“Thiên thượng Bạch Ngọc kinh...”
“Áp đảo trên cả trời xanh sao? Tông môn của sư tôn, giống y chang như hắn, khí phách vãi nồi!”
Trong lòng Lý U âm thầm gáy, ánh sáng trong mắt càng nồng nhiệt hơn, đất trời sao mà cao xa, thế gian lại có rất nhiều thế lực chí cao, dám đặt tên như vậy, tất nhiên là phải có thực lực trấn áp tất cả.
Hắn ta chưa từng nghe nói đến Bạch Ngọc kinh, hẳn là thế lực đỉnh cấp ẩn tàng nào đó mà phàm tục không thể tiếp xúc đến, giống như là sư tôn vậy, thậm chí là nhân vật mạnh hơn, nhất định trong tông môn không hề ít nhỉ?
Bạch Đông Lâm liếc qua Lý U đang suy nghĩ lung tung, lắc đầu bật cười, thằng nhóc này còn có can đảm dám nghĩ nữa nhỉ.
Tuy có chút hiểu lầm, nhưng không cần phải uốn nắn lại, giây phút Bạch Ngọc kinh bao trùm chư thiên, chẳng qua là chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Lý U, bây giờ ngươi tu hành công pháp gì?”
“Hồi bẩm sư tôn! Đồ nhi tu luyện <Xích Hổ Phệ Ma Kinh>, chính là bảo điển thập giai nhận được từ hệ thống.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ nhúc nhích, nhìn thấy một xích hổ vươn cổ gào thét sau lưng Lý U, rất có uy thế, là một môn bảo điển thể tu.
“Miễn cưỡng gượng gạo quá, nhưng cũng đủ để ngươi dùng bây giờ.”
Lý U yếu đến đáng thương, tu hành một ngàn năm, mới vừa đột phá đệ ngũ cảnh, nhìn trình độ nào đó mà nói, ngược lại hệ thống đã hạn chế thiên tu hành phú của hắn ta.
Rõ ràng có đường tắt như hệ thống bày ở tại trước mặt, nhưng lại không có vốn liếng để tìm được cổ vật, ngay cả khí thế buông tay đánh cược một lần cũng bị tâm lý ỷ lại hệ thống hao mòn hết.
Cao không được thấp không tới, chính là để nói về Lý U. trước kia
“Sơ kỳ tu hành, phía dưới cửu cảnh, ngay cả sức mạnh Quy Tắc còn chẳng hề liên quan đến, chỉ là đặt nền móng, ta không có gì hay để dạy ngươi, ta lười dạy những đồ chơi nhỏ kia.”
“Chờ ngươi trở thành thần ma, thì hãy đến tiếp nhận truyền thừa của vi sư.”
Lý U nghe vậy, đầu tiên là trong lòng mát lạnh, lúc này mới phản ứng lại, cảnh giới sư tôn có thể nhìn vừa mắt chỉ có cửu giai mới có thể tiếp xúc với truyền thừa, chẳng phải là mạnh đến mức thăng hoa luôn à!?
Cần gì phải để ý được mất trước mắt, sau đó mới là tốt, Lý U lập tức điều chỉnh lại tâm tính, cung kính dập đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận