Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1562: Sau khi ta nở rộ thì chẳng loài hoa nào điêu tàn (2)

Lúc này, ở chỗ sâu vô tận bên trong Minh Hòa, có mười thi thể chủ thế giới ngoại tộc không còn nguyên vẹn, còn chưa tiêu hóa xong, Bạch Đông Lâm vốn muốn giữ lại chậm rãi nhấp nháp, nhưng hiện tại xem ra đã không cần nữa.
Bạch Đông Lâm cũng chưa thỏa mãn, khoanh chân ngồi xuống, không ngừng cắt chém thế giới Linh Khiếu đưa vào thứ nguyên, Linh Khiếu không ngừng kích hoạt bất tử bất diệt, vừa khôi phục lại bị cắt chém vứt ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có một trăm triệu thế giới Linh Khiếu đồng thời phun ra nuốt vào chuyển hóa năng lượng cho hắn, nhất thời không kịp cắn nuốt tiêu hóa.
“Tạm thời đủ rồi.”
Bạch Đông Lâm thoả mãn dừng động tác lại, nếu muốn, hắn có thể tốn thêm một chút thời gian, tăng số lượng này lên vô hạn, nhưng hiện tại đã không kịp tiêu hóa thì không cần nữa, sau này bổ sung cũng không muộn.
Bất tử bất diệt, đúng là vô cùng nghịch thiên, vô cùng thần kỳ.
Từ khi hắn bắt đầu tu hành vẫn nghĩ làm sao để chui qua lỗ thủng thiên phú này được, thậm chí còn đưa ra “Kế hoạch năng lượng vô hạn”, ăn không ít tay chân của chính mình.
Có thể điều này là không thể thực hiện, cơ thể của hắn, bao gồm Linh Khiếu linh tinh, đều là vật chất ẩn chứa ý chí, hơi thở, năng lượng của hắn, không thể thông qua cắn trời nuốt đất để chuyển hóa, thực hiện tự cấp tự túc.
Mà Linh Khiếu bị cắt chém ra, sau khi Linh Khiếu bất tử bất diệt mà khôi phục, phần cắt ra cũng trở thành một cá thể độc lập, không thể thu trở lại.
Cho nên, những năng lượng do thế giới Linh Khiếu chuyển hóa thành này, dưới thiết lập của Bạch Đông Lâm, cũng không phải dùng để cường hóa bản thân, mà là để tồn trữ, sau đó dùng toàn bộ tẩm bổ thế giới Linh Khiếu thông qua Minh Hà, cùng với thai nghén Thần Ma.
Thông qua đủ loại chuyển hóa, từng khâu một, chỉ có đến bước cuối cùng này mới có thể thực sự tăng lực lượng của hắn lên.
“Đáng tiếc, mỗi một thế giới Linh Khiếu phân chia ra cũng không có phân thân của Thần Ma, số lượng của bọn họ là cố định, là duy nhất.”
Bạch Đông Lâm từng có lòng tham không đáy mà sinh ra suy nghĩ như vậy, ngay sau đó, chính mình cũng cười có chút ngượng ngùng.
“Hừ!Thằng nhóc tham lam! Ha ha ha!”
Cười mắng một câu, đứng dậy bước ra một bước, về đến đạo trường.
Cảm nhận được Thần Ma đang không ngừng phá xác mà ra bên trong cơ thể, khí hải hỗn độn dần khuếch trương trong thế giới Linh Khiếu, sức mạnh liên tục không ngừng tăng lên, tâm tình của Bạch Đông Lâm hơi thoải mái lên.
Niềm tin đối với việc cứu nhị ca trở về, đập chết Mẫu Hà, Đoạn Tí điên cuồng tăng vọt.
“Đợi cho thu đến tám tháng chín, hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa.”
“Dăm ba Mẫu Hà, Đoạn Tí, bản đại gia cho mỗi thứ một đấm!!”
Hội nghị tối cao của Nhân tộc, kéo dài đến tận mấy năm.
Nội dung thảo luận liên quan rất nhiều vấn đề. Tranh luận lớn nhất là việc phân chia các vật liệu chiến tranh còn sót lại trên các chiến trường lớn như thế nào, như là chiến tuyến, vũ khí chiến tranh, quân đội vân vân.
Trong tình huống họa ngoại xâm đã hoàn toàn diệt trừ, song phương đã hoàn toàn xé rách da mặt, không còn gì để bận tâm, vì tài nguyên thế lực mà tranh giành đến mặt đỏ tới tận mang tai, dù sao thì những vật này có thể tăng lên thực lực của phe mình rất nhiều trong tương lai, cho dù không chiếm được thì cũng không thể làm đối phương được lợi.
“Được! Bản tôn không muốn cãi lộn với các ngươi! Ngay bây giờ, tịch thu quyền hạn sử dụng mạng chiến hồn về hết!”
Nét mặt Đế Tôn lạnh lùng, không chịu được việc cứ thế tranh cãi tiếp, dứt lời, ý nghĩ chuyển động, dùng quyền hành cao nhất khống chế hỗn độn châu, lập tức lột đi rất nhiều quyền hạn hiện tại của Phá Bích.
Chủ yếu là chúa tể và hàng tỉ vạn đại năng thần ma của thế lực tương ứng, về phần các tu sĩ cấp thấp hơn thì không cần. Quyền hạn mà bọn họ có khả năng vận dụng vốn cực kỳ ít ỏi, quan trọng nhất là nhân số có liên quan quá nhiều, nếu mạnh mẽ tước bỏ, thiên hạ bên trong Nhân tộc sẽ đại loạn.
Ong ong!!
Chúa tể Phá Bích khẽ nhúc nhích ánh mắt, nhìn về phía dấu ấn chiến hồn chậm rãi biến mất, đồng thời, “Dấu ấn quyền hành chúa tể” ở sau đầu cùng lấp lóe rồi hóa thành hư vô.
“Để đền bù, thiên ngoại thiên là của mấy người.”
Đối với Đế Tôn mà nói, đây không phải thỏa hiệp, mặc dù mạng chiến hồn do một tay hắn ta sáng lập, nhưng phát triển lớn mạnh đến nay, Phá Bích cũng cống hiến không ít, đặc biệt ý chí tụ lại hợp nhất trong hỗn độn châu, chính là kết cục của các chúa tể Nhân tộc đã tử vong sau khi tin tưởng bọn chúng.
Với sự kiêu ngạo của hắn ta, đương nhiên không muốn ăn bớt của Phá Bích.
Với lại, vốn dĩ thiên ngoại thiên trở thành trung tâm giám sát thống trị của toàn bộ Nhân tộc, mạng chiến hồn có tác dụng quyết định, mất đi mạng chiến hồn, chẳng qua chỉ là một không gian tương đối kỳ dị mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận