Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2105 - Quỳ thì sống, nghịch thì chết (3)

Không cần loại trảm kích khủng khiếp như “Bạch Sắc Minh Nhật”, nếu trong lòng có giác ngộ thì chỉ cần một nhát chém bình thường cũng đủ để nghiền nát thời không sương mù trước mặt.
Keng! Vù vù——
Tiếng kiếm ngân vang vọng, Hư Vô phía trước hệt như mặt kính vỡ nát, sau đó tức tốc bị nhấn chìm trong ánh kiếm bao phủ vô tận, vô số lượng thời không triệt để bốc hơi, chỉ chừa lại tăm tối vô ngần, cùng một tấm bia đá không chữ đứng lẻ loi trơ trọi ở trung tâm.
Rắc! Soạt!!
Bia đá khẽ run, khoảnh khắc tiếp theo, các vết nứt quanh thân tách ra những khe hở dày đặc, mặt cắt láng mịn như gương.
Một kiếm này của Hoang Thiên đế không chỉ triệt để phá vỡ rào cản thời không sương mù, mà uy lực không hề giảm bớt, lại tiếp tục chém vỡ chỗ bế quan của Nguyên Sơ Hắc Quang.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hư vô tận cùng rơi vào một khoảng tĩnh mịch ngắn ngủi, đông đảo người siêu thoát đầu tiên là kinh ngạc ngây ngốc, ngay sau đó là dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Thành công rồi ư?
Liệu có làm gián đoạn quá trình đột phá của Nguyên Sơ Hắc Quang được hay chăng!?
“Chư vị đạo hữu, cẩn thận!!”
Đồng tử của Hoang Thiên Đế đột nhiên co lại, trong lòng sửng sốt, có lẽ là bởi vì trạng thái lúc này của hắn ta cực kỳ nhạy cảm với cảm nhận của logic, hắn ta cảm nhận được khí tức vô cùng khủng khiếp bên trong tấm bia đá vỡ vụn kia.
Bóng tối có thể cắn nuốt hết thảy khí tức vô ngần, tiêu cực quỷ dị cực hạn, và...... một đôi mắt lãnh đạm.
Vẫn là chậm một bước rồi sao?
Nguyên Sơ Hắc Quang, nàng ta, đã thành công bước vào logic!!
Oành——
Bia đá bị vỡ nát thành từng mảnh vụn, từ trong ra ngoài bị một luồng khí tức vô hình chấn động thành Hư Vô, Nguyên Sơ Hắc Quang vác theo Thiên luân tăm tối, khẽ nhướng mày, nhìn về phía đông đảo người siêu thoát.
“Ta, Nguyên Sơ Hắc Quang, ngày hôm nay đã đạt thành vô thượng Logic cảnh!”
“Bởi vì có tư cách là người chứng kiến, ta có thể miễn tội chết cho các ngươi.”
“Quỳ xuống! Hoặc là, chết.”
Lúc này đây, tâm trạng của Nguyên Sơ Hắc Quang cực kỳ vui sướng, mới vừa rồi đừng nói tới dung hợp hắc quang đạt thành logic, nàng ta vốn cho rằng bản thân sẽ phải chết dưới hắc quang gột rửa.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, trong giây phút cuối cùng, ý thức bản ngã rơi vào chỗ chết để tìm đường sống, bất ngờ đột phá, đạt đến một cảnh giới vô danh, đồng thời thành công dung hợp hắc quang cực kỳ thuận lợi.
Sau khi bước vào logic, tầm mắt của nàng ta đã trở nên khác đi rất nhiều, trước mặt những người siêu thoát này, bất kể là kẻ địch hay là bạn, hay là kẻ phản bội, đối với nàng ta đều chỉ là sâu kiến dưới chân, sống hay chết đều không có gì khác biệt.
Nói tóm lại, hiện giờ nàng ta đã vượt lên tất cả mọi thứ, thu một ít người siêu thoát làm nô bộc, việc này hẳn cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ?
“Bạch Sắc Minh Nhật!”
“Hắc Ám Bất Tồn——”
Sắc mặt Hoang Thiên Đế nghiêm nghị, một thanh kiếm dựng lên trước ngực, kiếm, đỉnh, mặt nạ và thân thể đều bốc cháy hừng hực, ngọn lửa bảy màu chiếu rọi Hư Vô đến rực rỡ chói lọi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Sơ Hắc Quang, trong lòng bốn người Hoang Thiên đế biết rõ rằng bọn họ chỉ có một cơ hội để thiêu đốt hết thảy, ngay cả một viên thạch anh bảy màu cũng không còn, đã không còn tâm tư bận tâm đến chuyện rút lui.
Hắc Ám Bất Tồn là một đòn công kích cao cấp của Bạch Sắc Minh Nhật, uy lực vượt trội hàng tỷ lần.
“Giết!!”
Thiêu đốt tất thảy, một kiếm luyện sức mạnh vô tận, mang theo ý chí kiên cường bất khuất của Nhân tộc, bất thình lình chém xuống, khiến bóng tối lùi xa, ánh sáng tràn ngập.
Oành——
Hư vô tận cùng tan rã và bị quét sạch dưới ánh hào quang sáng chói, dư âm của ánh kiếm khuấy động và rơi xuống hiện thực, lóe lên từ hạch tâm Tuyền Qua Chư Thiên Tai họa đen tối, ầm ầm chém qua, cắt đôi toàn bộ vòng xoáy Tai họa đen tối vô biên vô ngần, thời không vì lẽ đó mà nghiêng ngã lật đổ, thời không quá khứ và tương lai bị cưỡng ép sụp đổ đến nguyên điểm tiêu diệt......
“Ha ha, lấy trứng chọi đá, người truyền thừa của chủ nguyên điểm chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nguyên Sơ Hắc Quang đứng yên tại chỗ, lắc đầu cười chế nhạo, một đòn chói sáng này còn chẳng thể làm lay động một cọng tóc của nàng ta, chênh lệch giữa hai bên quá mức kinh khủng.
“Quỳ thì sống, nghịch thì chết!!”
Không thèm để ý đến nhóm người Hoang Thiên đế tự thiêu đốt bản thân, Nguyên Sơ Hắc Quang hờ hững nhìn xuống, dùng dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn đám người siêu thoát bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ha ha ha!”
“Nhân tộc ta sinh ra giữa trời đất, đã bao giờ phải quỳ xuống cầu xin thương xót đâu?”
“Chết thôi mà, có gì mà bọn ta phải sợ!?”
“Giết——”
Bị sỉ nhục như vậy, Thông Thiên vốn tính cách dữ dội nhất, lập tức đỏ bừng hai mắt, có thể là vì tức giận, cũng có thể là do hắn ta đã đoán được tương lai bi thảm của Nhân tộc, ngay lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã rút kiếm xông lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận