Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 52: Ở chung một gian phòng

Thuyền trưởng nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng. Tổng cộng trên cả thuyền này cũng chỉ có hơn ba nghìn người, có thể có hơn trăm người tử vong cùng lúc sao? Khả năng ngộ độc thức ăn cũng được loại bỏ, chưa kể người chết lại tập trung như vậy, rõ ràng là do người làm. Là một tu sĩ Thần Kiều Cảnh Đại Viên Mãn, tất nhiên hắn ta cũng có không ít bản lĩnh.
Hắn ta vận chuyển tâm pháp, lặng lẽ niệm pháp quyết.
“Phá Hư Chi Nhãn! Mở!”
Thuyền trưởng khẽ quát một tiếng, đồng tử hắn ta hóa thành màu hoàng kim, tỏa ra kim quang hơn một tấc, lướt từ trên xuống một cỗ thi thể, cẩn thận quan sát, cuối cùng đôi mắt nhìn chằm chằm ở gáy thi thể.
Thuyền trưởng dừng pháp quyết lại, hai mắt trở về bình thường, sắc mặt lại càng ngày càng ngưng trọng.
Không ngờ linh hồn kẻ này lại bị cắn nuốt không còn chút nào. Sau khi chết, hồn người sẽ tiêu tan giữa thiên địa, chân linh về lại mẫu hà.
Nhưng dù là vậy, trong thi thể cũng sẽ lưu lại một ít khí tức của linh hồn, thậm chí là mảnh vỡ linh hồn.
Nhưng bên trong những thi thể này lại rỗng tuếch, đây tuyệt đối không phải tự nhiên tiêu tan, mà là đã chịu công kích nhằm vào linh hồn.
Cao thủ trên Linh Đài Cảnh? Hay là yêu ma quỷ quái quấy phá? Hay có tà tu tu luyện bí pháp kỳ dị?
Bất kể là tình huống nào, nó đều không lạc quan. Kẻ có thể lẳng lặng giết chết một trăm mười bảy người trong một đêm, thực lực tuyệt đối vượt qua hắn ta.
Thuyền trưởng đi qua đi lại, nghĩ xem nên làm sao. Phải còn mười ba ngày nữa số hiệu Thương Lam mới tới được Ngân Xà bến, khoảng cách quá xa để có thể trông đợi vào sự giúp đỡ từ bến tàu.
Hắn ta chỉ có thể bảo mấy người nữa canh giữ nhiều hơn, không thể khinh thường. Trên thuyền có không ít tu sĩ bối cảnh không nhỏ, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn ta cũng không sống được!
Vương Lục Phi lập tức ra lệnh trái, phải: “Bảo quản tất cả thi thể cho đàng hoàng, bỏ vào trong băng khố, di tản mọi người, bảo hành khách đợi hết trong gian phòng của mình.”
“Lệnh cho thuyền viên ai về cương vị đó, không được bàn tán chuyện này.”
“Dạ!”
Phó thủ lĩnh các bên nhận mệnh lui ra.
Thuyền trưởng lại lấy ra mấy tấm Vạn Lý Truyền âm phù, truyền tin cầu viện vào. Phù tự cháy, hóa thành hai luồng sáng trắng, một Nam một Bắc, phút chốc biến mất.
Làm xong những chuyện này, hắn ta lại gọi mấy đội trưởng hộ vệ vào phòng thuyền trưởng bàn bạc kỹ càng công việc tuần tra ban đêm.
Ba người Bạch Đông Lâm ở cách đó không xa đã nhìn thấy hết tất cả. Biểu cảm Lưu Đại Phúc ngưng trọng, mặt Bạch Đông Lâm không chút thay đổi, Tử Tiểu Linh vẫn còn ăn bánh quế hoa một cách vô tư, miệng nhỏ phồng lên như con sóc vậy.
“Lưu huynh, huynh thấy thế nào?” Bạch Đông Lâm thấy biểu cảm hắn ta nghiêm túc bèn chủ động hỏi.
“Bạch huynh, tất nhiên chuyện này có… Khụ khụ, ý ta là có thể chúng ta gặp phải phiền phức rồi.”
“Có thể giết chết nhiều người như vậy trên một con thuyền đầy tu sĩ thế này mà lặng yên không tiếng động, trong đó có mấy người mà ta cũng quen, đều là cao thủ Nguyên Thai Cảnh, lại bị chết đi không khác gì người thường.”
“Chưa hết, giết người không phân biệt kiểu này thì có thể không phải do tu sĩ bình thường làm!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm khẽ đổi, hệt như nghĩ tới gì đó.
“Ý huynh là…”
“Không sai, chuyện này rất giống hành vi của yêu ma quỷ quái, có thể còn là loại phiền phức nhất nữa.”
Hai mắt Lưu Đại Phúc híp lại, dường như đang nghĩ tới chuyện có phần không vui mình từng trải qua.
Tuy là Bạch Đông Lâm chưa tiếp xúc nhiều với yêu ma quỷ quái, nhưng hắn biết có một đạo lý: Vạn sự vạn vật, có nhân tất có quả, nhưng yêu ma quỷ quái lại không thuộc vào nhóm này, mục đích chúng nó tồn tại chỉ có giết chóc và hủy hoại.
Loại sát nhân không phân biệt thế này, chưa kể phương thức còn quái dị như vậy, đúng là phong cách hành sự của yêu ma quỷ quái.
Trắng trợn, thực lực cường đại, công kích kỳ dị, ngập tràn thù hận với bất kỳ sinh mệnh nào.
Nếu như họ đoán không sai, vậy mọi người trên Thương Lam đã thật sự gặp phiền phức lớn, là loại chưa kịp nghĩ đã mất mạng!
“Bạch huynh, từ hôm nay trở đi ba người chúng ta ở chung một gian phòng được chứ? Hai bên cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.”
Lưu Đại Phúc hỏi mà hơi ngượng ngùng. Thực lực Bạch Đông Lâm cường đại, ở chung với hắn sẽ an toàn hơn nhiều, mà không chỉ hắn ta, hắn ta cũng sợ bản thân không bảo vệ được Tử Tiểu Linh chu toàn.
“Vậy cũng được.”
Bạch Đông Lâm gật đầu bằng lòng. Tất nhiên là hắn không sợ chết, chẳng qua là ở chung với hai người Lưu Đại Phúc thời gian này hắn vẫn có chút tình cảm, giúp đỡ một, hai cũng lắm chỉ là cái nhấc tay thôi.
Còn như Tử Tiểu Linh có thể để ý hay không… Dù sao hiện tại cũng là thời kỳ đặc biệt, cùng là tu sĩ với nhau thì không câu nệ tiểu tiết.
“Nhoàm, nhoàm, bánh quế hoa thơm quá đi mất! Ăn rất ngon!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận