Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 167: Toàn bộ đều trúng mục tiêu

“Ực ực, thể… Thể tu…” “Hai trường long khí huyết! Thể tu gần… Gần hai triệu cân lực lượng.”
Tất cả tu sĩ Liên Minh Cổ Giới không nhịn được lui về phía sau, rất nhiều tu sĩ cấp thấp bị nhiếp hồn, ánh mắt dại ra.
Hai mắt của Người mập và tiểu hòa thượng ở bên trong chuông vàng lại sáng rực lên, không ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh đến vậy. Thỏ trắng biến thành sói xám. Bọn họ được cứu rồi.
“Ha ha.” Bạch Đông Lâm nhếch miệng cười, bẻ khớp cổ, thân thể lại biến mất trong nháy mắt.
“Cẩn thận! Phòng ngự!”
Tu sĩ dẫn đầu đám tu sĩ Cổ Giới la lên, vội vàng tế ra pháp bảo phòng ngự và thi triển pháp thuật phòng ngự. Vô số tường nham thạch cứng rắn mọc từ dưới đất lên. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, tốc độ của Bạch Đông Lâm quá nhanh.
Một tia sáng đỏ xuyên qua mọi người rất nhanh, chưởng đao dựng thẳng, đao ý tan biến được ngưng tụ. Hắn giơ tay chém xuống đã giải quyết mấy người chỉ trong một giây. Bóng dáng màu đỏ ngừng lại bất động.
“Hì hì!”
Ngoài mười tu sĩ Nguyên Thần Cảnh có pháp bảo hộ thể, hơn hai mươi tu sĩ Linh Đài đã đầu rơi xuống đất, máu tươi phun cao một trượng. Trong khoảng thời gian ngắn, trong sơn cốc như có mưa máu. Các tu sĩ hạ giai bị tu sĩ cao giao nghiền ép thì không thể phản kháng được, chẳng khác nào gà con. Giờ chỉ còn lại tu sĩ Nguyên Thần, cần phải phí chút công sức.
Tu sĩ Nguyên Thần Cảnh còn sót lại tụ lại một chỗ thành vòng tròn, họ nhìn chằm chằm bóng người màu đỏ kia với vẻ mặt căng thẳng. Thể tu nổi danh là một cỗ máy chiến tranh, đặc biệt là cận chiến. Bây giờ, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, với tốc độ của đối phương chẳng khác nào đánh giáp lá cà.
Nếu mười người bọn họ phân tán ra để chạy thì có lẽ vẫn có mấy người sống sót. Nhưng chẳng ai dám làm người chạy trốn đầu tiên. Một luồng khí cơ đáng sợ tập trung vào bọn họ, người đầu tiên chạy chắc chắn sẽ phải chết.
Cả đám nhìn nhau một cái, chỉ còn đường liều mạng thôi. Tuy thực lực của đối phương hơn bọn họ rất nhiều, nhưng mười đánh một thì vẫn còn đường hy vọng. Chân Nguyên của hai người trong chuông vàng đã khô kiệt nên không cần lo lắng.
“Bàn Sơn!”
Một tu sĩ hét lên, Nguyên Thai, Nguyên Thần trong cơ thể đồng thời lấp lánh hào quang, nguyên khí trời đất bạo động kịch liệt, vô số tảng đá lớn đen thùi lùi rộng chừng mười trượng rơi từ trên không trung xuống người Bạch Đông Lâm, tiếng xé gió chói tai vang lên không ngớt, uy thế bất phàm.
“Hỏa! Long Viêm!”
“Lôi pháp! Khu Tà Đãng Ma! Rơi!”
“Tru Ma Kiếm! Xá!”
Hỏa Diễm Cự Long nóng bỏng, cự kiếm bay lượn, phù lục pháp chú, tia sét màu tím, vô số công kích ập về phía Bạch Đông Lâm. Linh khí trời đất chấn động kịch liệt, không gian hơi vặn vẹo, mười tu sĩ Nguyên Thần toàn lực xuất thủ không hề tầm thường. Nó khiến Bạch Đông Lâm phải liếc mắt nhìn.
‘Được thôi, các ngươi đã khách khí như vậy thì ta sẽ thu năng lượng cường hóa này.’
Bạch Đông Lâm làm huyết giáp trên người tản đi, giang hai tay ra. Trong nháy mắt, thân thể hắn bị vô số công kích bao phủ.
“Đoàng đoàng!”
Dư âm đáng sợ san bằng toàn bộ sơn cốc, ngọn lửa đến từ tia sét đốt cháy một mảng rừng lớn, mặt đất trong phạm vi trăm trượng bắn tung tóe, bụi đất mù trời. Mười tu sĩ Nguyên Thần thở hổn hển, họ đều nhìn về phía đống đá lớn với ánh mắt chờ mong. Không ngờ công kích của bọn họ lại thuận lợi như vậy, giống như đối phương bỏ qua phản kháng, toàn bộ đều trúng mục tiêu.
Trong đống đá lớn, ngoài phần đầu được bảo vệ hoàn mỹ thì thân thể Bạch Đông Lâm đã biến thành thịt vụn. Tuy lực phòng ngự của thân thể Bạch Đông Lâm rất mạnh nhưng cũng không chịu nổi cách làm này của hắn.
Thân thể Bạch Đông Lâm khôi phục một cách nhanh chóng, từng luồng năng lượng cường hóa đột nhiên xuất hiện, sau đó được hắn dẫn vào trong Linh Khiếu. Bạch Đông Lâm mỉm cười, không làm thì sao có thể trở nên mạnh mẽ được?
Chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã khôi phục rất nhiều. Bạch Đông Lâm rút cự kiếm trên ngực ra, tia điện màu tím liên tục lấp lóe quanh người. Hai tay hắn cầm cự kiếm, cơ bắp nổi lên. Bạch Đông Lâm gào lên một tiếng, cự kiếm bị hắn bẻ làm đôi.
“Hì hì!”
Kiếm tu duy nhất trong mười tu sĩ Nguyên Thần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Tu sĩ này đã cảm ứng được linh kiếm của bản thân bị hủy nên hô lớn: “Hắn vẫn chưa chết!”
Sắc mặt của mọi người đại biến, thiên địa pháp tắc chập chờn kịch liệt ở nơi có vô số công kích. Thần niệm của bọn họ vốn không có cách nào thăm dò tình huống ở dưới đống đá. Nhưng kiếm tu bị phản phệ đã nói rõ kỳ vọng của bọn họ đã rơi vào hư không.
Quả nhiên, một tiếng vang rất lớn xuất hiện. Một bóng người nhảy ra khỏi đống đá bắn tung tóe. Hắn cởi trần, thân thể hoàn mỹ như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, không hề có một vết thương nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận