Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 558: Không tham gia

“Yên lặng, không nên quấy rầy Tiểu Tử đang tu luyện, các ngươi tới tìm đại ca sao? Đại ca nói hắn có chuyện quan trọng muốn làm, nếu có người đến tìm hắn, cứ nói hắn rất bận rộn, tất cả mọi người đều không thể gặp mặt được!” Bạch Tiểu Tiểu rất thành thật, truyền lại toàn bộ lời nói của Bạch Đông Lâm.
Thượng Trung nghe vậy lập tức tức giận đến khóe mắt co giật, chuyện quan trọng, hiện tại còn có chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện khảo hạch nhập phong sao?
Cho dù Bạch Đông Lâm không gia nhập vào Đan đỉnh phong của bọn họ, hắn cũng có thể dùng tình cảm cá nhân để nói, Cũng không hy vọng Bạch Đông Lâm lại bỏ phí thời gian năm năm như vậy.
“Nói nhảm! Hiện tại đối với đại ca của các ngươi mà nói, khảo hạch nhập phong mới là quan trọng nhất! Thằng nhóc, mau nói cho lão tử biết, đại ca của ngươi đã chạy đâu rồi?”
Vẻ mặt của Bạch Tiểu Tiểu sững sờ, lúc này mới có phản ứng lại, chuyện quan trọng mà đại ca hắn nói đến, thì ra cũng không phải là đi tham gia khảo hạch.
Ý niệm vừa động, Bạch Tiểu Tiểu câu thông với bảng tên trước ngực, âm thanh truyền ra lại bị từ chối nhận, hơn nữa cũng không cảm nhận được vị trí của Bạch Đông Lâm.
“Thật là không may! Ta cũng không liên lạc được với đại ca ta, đại ca ta mất tích rồi!”
Không!
Thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Bạch Tiểu Tiểu, đột nhiên trong lòng của mọi người đều nhận ra không trông cậy được gì ở hai chiến sủng thật đáng yêu này rồi.
Lúc này, mọi người cũng không biết phải làm thế nào cho phải, Tô Thất nhíu mày suy nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, âm thanh trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng và nói: “Nếu như nói nơi nào có khả năng tìm ra Bạch huynh nhất, ta cảm thấy chúng ta có lẽ nên đi Thư Sơn xem một chuyến.”
Cực Đạo Thánh Tông, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, ngoại trừ có rất nhiều địa điểm tu luyện ra, cấm địa, cùng với phạm vi hoạt động của đệ tử Thánh Tông ra, còn có vô số ngọn núi hoang vắng, vắng vẻ không bóng người.
Một ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi chìm vào trong những đám mây.
Bạch Đông Lâm che đậy tất cả tin tức khoanh chân ngồi trên ngọn núi, hắn đã rời khỏi Thư Sơn hơn một tháng.
Thần Hồn chưa bao giờ ngừng thôi thúc, lúc này cũng muốn buông bỏ hết tất cả, hợp ba thành một, ở nơi u tĩnh này, tâm trí bình tĩnh, xem bản thân hơn tất cả.
Ý chí đang ngưng tụ, đạo tâm đang lắng đọng.
Khi bình minh xuyên qua những đám mây, Bạch Đông Lâm từ từ mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh còn lấp lánh hơn cả mặt trời mọc!
Lộ ra một nụ cười nhu hòa trên môi, lúc này hắn trải qua một tháng yên bình, đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
“Thời cơ đã đến, để cho ta xem, khí lượng của ta đã đạt tới trình độ nào rồi!”
Ý niệm thăm dò vào vòng tay Cực Đạo, ở trên bản đồ thật lớn, thẳng tắp chạm vào một đồ án mơ hồ.
Vòng tay run lên, ánh sáng đỏ lập lòe.
Ý niệm của Bạch Đông Lâm ngưng tụ lại, lần thứ hai xuất hiện đồ án.
Vòng tay kịch liệt rung động, thứ ánh sáng đỏ đột nhiên chói mắt, đồng thời một đạo tin tức truyền vào trong đầu.
‘Xin vui lòng xác nhận một lần nữa, xin vui lòng không chạm lầm!’
Hai mắt ngưng đọng lại, ý chí cứng cỏi chưa từng có, hung hăng rót vào trong đồ án.
Ong!
Vòng tay lần nữa lại thoát khỏi cổ tay của Bạch Đông Lâm, lơ lửng trên không trung, hóa thành một đoàn ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Một đạo pháp chỉ kim quang rạng rỡ từ quang đoàn bay ra, trên đó vô số nhân vật có màu vàng đang chuyển động, ánh mắt của Bạch Đông Lâm lướt qua, ý nghĩa nhất định rõ ràng.
Điều cấm kỵ! Cảnh báo! Tử vong! Nguy hiểm!
‘Xin vui lòng xác nhận lại!’
‘Ký tên!’
Bạch Đông Lâm lộ ra một nụ cười, không chút do dự mà lộ ra Thần Hồn, dùng thần hồn lực hóa ra bút, trên pháp chỉ kim quang rạng rỡ, viết ra tên thật của mình.
‘Xác nhận cuối cùng, người kích hoạt – Bạch Đông Lâm!’
‘Khóa!’
‘Mở ra…’
Pháp chỉ màu vàng kịch liệt rung động, trên đó còn có bốn chữ lớn màu đỏ tươi chậm rãi hiện lên.
‘Cực đạo thí luyện!’
Vù!
Quang đoàn khuếch trương lên trong nháy mắt, một cánh cửa ánh sáng đỏ tươi đột nhiên hiện lên.
Bạch Đông Lâm phất ống tay áo, sắc mặt thản nhiên bước vào cánh cửa ánh sáng.
“Là người nào, mở ra thí luyện Cực Đạo?”
Thanh âm ong ong giống như kim thạch giao kích, sóng âm chập chùng, làm khoảng không xung quanh sôi trào trong nháy mắt.
Yên tĩnh, không một ai trả lời.
“Quác quác!”
“Ha ha, sư đệ, xem ra chúng ta có niềm vui để nhìn rồi, cuộc sống yên tĩnh nhàm chán này, cũng thật là khó chịu!”
Nam tử cao lớn như cột thép nhe răng, lộ ra một hàm đầy răng nanh trắng, vừa cắn một cái, đến cả không gian cũng bị xé rách
Tầm mắt nhìn dọc theo cầu thang Tinh Hồng vô tận đi xuống, nhìn đến cuối cùng, một cánh cửa mang ánh sáng đỏ tươi đột ngột mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận