Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1692 - Lò Luyện Chư Thiên nổ lớn (1)

“Thằng ngu Quỷ Viên này! Quậy ra động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn sẽ dẫn bọn chuột Thái Hạo tới rất nhanh, chúng ta nhất định phải nhanh...”
Hư không vặn vẹo, hơn mười bóng dáng cùng nhau bước ra, trong tay đều cầm một phiến đá vẽ đầy đồ án vặn vẹo như đay rối.
Tay kết pháp quyết, ném phiến đá ra ngoài, vô số đường cong ngọ nguậy kéo dài ra, liên kết quấn lấy nhau, phiến đá lập tức tổ hợp lại thành một chiếc hộp nhiều mặt bất quy tắc chứa hơi thở quỷ dị, mở miệng há thẳng về phía Ngôn Tố Chi Thư.
“Dùng tên của Si Đồng Chân Chủ --"
“Nhiếp Phong!!”
Hạt Vĩnh Hằng chứa đựng Ngôn Tố Chi Thư, ở chỗ sâu trong trung tâm Thiên Khiếu tại đầu của Nguyên Mật Chân Chủ.
Trước khi Thanh Diện Quỷ Viên tám tay sắp chết đã giãy giụa kịch liệt, tay lớn khủng bố thuần trắng tản ra gợn sóng quỷ dị, trong giây lát đã quét ngang rất nhiều phân tử đại thiên, kinh động đến cường giả Thái Hạo tới lui tìm kiếm ở bốn phía.
Nhất thời, từng đại thiên thế giới bị thô bạo xé rách giới bích, khí tức cuồng bạo gào thét mà tới, hư không bị nghiền ép đến mẫn diệt thành từng khúc.
Bạch Đông Lâm và Xích Minh dẫn đầu đến trung tâm Thiên Khiếu, hư không bốn phía khuấy động, hơn mười bóng dáng vĩ ngạn theo nhau mà tới.
Khoảng cách giữa mọi người không xa, chỉ cách mấy trăm triệu năm ánh sáng, tương đương với mặt chạm mặt, không phải bọn họ không muốn cách loại người hung ác như Bạch Đông Lâm xa một ít, mà là vì đột ngột xuất hiện gợn sóng hơi thở xuất hiện ở khu vực gần đó.
“A? Kì quái...”
Lông mày Xích Minh nhíu chặt, ánh mắt bén nhọn đảo mắt khắp hư không, lúc này đầu nguồn hơi thở vừa nãy bị khóa lại phân chia thành mười mấy hướng khác nhau quỷ dị, không thể phân biệt thực hư, cứ như tất cả đều là chân thực.
Đây cũng là nguyên nhân chúng cường giả ngưng lại ở đây, bọn họ không biết nên lựa chọn phương hướng nào, không gian trong cơ thể Nguyên Mật Chân Chủ thật sự quá mức khổng lồ, nếu đi nhầm, thì chỉ sợ mọi thứ đều đã muộn.
“Trò vặt Tai họa đen tối quậy ra, bọn họ đang muốn kéo dài thời gian.”
Ánh mắt Xích Minh chớp động, dâng trào ra kiếm quang sáng chói, vạch phá hư vô tối tăm, thông suốt màn chắn hư ảo.
“Không được, thời không nơi đây đã bị bóp méo, đầu nguồn khí tức kia vượt ra khỏi phạm vi thần thông của ta có thể chạm đến.”
Xích Minh không công mà lui, cường giả Chân Nhất còn lại cũng đồng dạng bó tay toàn tập, do dự một lát, rồi tự lựa chọn một phương hướng khác nhanh chóng chạy đến, bọn họ không có nhiều thời gian để có thể chần chừ.
“Bạch huynh?”
Xích Minh nhìn Bạch Đông Lâm lạnh nhạt tự nhiên một bên, hơi sững sờ.
“Ha ha, Xích Minh, giao chuyện nhỏ nhặt này cho ta là được.”
Vừa dứt lời, hai mắt Bạch Đông Lâm hơi khép, dựng thẳng lưỡi kiếm, gõ nhẹ lên ấn đường.
Bùm!!
Gợn sóng sáng chói giống như thực chất quanh quẩn quanh kim viêm nóng bỏng, mãnh liệt tràn ra từ ấn đường Bạch Đông Lâm, nhộn nhạo lên, trong chốc lát đã lan đến khu vực vô cùng xa xôi.
“Đây, đây là...”
Hai mắt Xích Minh trợn tròn, vẻ mặt khó mà tin nổi, hắn ta đứng trong gợn sóng sáng chói lướt qua giống như thuyền nhỏ trong sóng dữ, chợt cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.
'Làm sao có khả năng!? Tại sao thập nhất cảnh lại có thể có ý chí mạnh mẽ như thế? Bạch huynh, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?'
Nếu dùng phạm vi ý chí cảm giác được để cân nhắc cường độ, thập nhất cảnh bình thường, từ “vừa nghĩ đã vượt qua một Chân Niệm” ban đầu nhất, cũng là một nghìn nghìn tỷ năm ánh sáng, đến vô hạn tới gần “vừa nghĩ đã vượt qua hàng chục ngàn Chân Niệm” cuối cùng nhất, phạm vi ý chí thập nhất cảnh cảm giác được tuyệt đối không thể đạt tới trình độ “Hằng Niệm”, đó đã là cấp độ thập nhị cảnh.
Nhưng trong cảm nhận của Xích Minh, ý chí của Bạch Đông Lâm gần như đã phá vỡ cực hạn này, chuyện thế này đã hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!
“A, đúng là một đám nhóc xảo quyệt.”
Đột nhiên Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, trong đó hiện lên ý lạnh, vực thời không này bị vặn vẹo kéo duỗi vô hạn, tiêu chuẩn không gian đạt đến tình trạng phi thường khủng bố, hai bên trái phải đã kéo dài vượt qua số lượng Hằng Niệm, không phải thì ý chí thập nhị cảnh không thể bao phủ toàn bộ nó.
Còn có một điểm nữa, những hơi thở bị bọn họ cảm giác được tọa độ kia đều là giả, hạt Vĩnh Hằng chân thực duy nhất đã bị ẩn giấu đi.
Không thể không nói, những cường giả Tai họa đen tối kia phản ứng rất nhanh, đâm lao phải theo lao, ngược lại sử dụng cách tiết lộ hơi thở làm mồi nhử, hoàn toàn lừa dối mọi người chạy tới vị trí sai lầm.
Bụp!!
Ý chí Bạch Đông Lâm có thể bao trùm vực thời không vặn vẹo này, tự nhiên cũng có thể nhìn thấu tiết điểm vận chuyển, ánh mắt sáng chói, đưa tay liên tục trảm kích, chém mấy chục vùng thời không thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận