Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1821 - Gặp lại trong tương lai (2)

Đạo hữu? Thông Thiên?
Bạch Đông Lâm hơi ngây ra, tâm tư như bão táp, tư duy điên cuồng vận chuyển, chắt lọc các loại tin tức bị giấu sâu trong ký ức, đan xen dung hợp phân tích.
Hắn ta là Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, thông qua dò hỏi Tin Tức Chi Nguyên thì biết được, tổ chức Chấp Kiếm Giả do hai người siêu thoát là Thông Thiên và Bắc Minh sáng lập ta, Chư Thiên vô tận, dám dùng cái tên “Thông Thiên” cũng chỉ có một người.
Lần nữa nhớ lại thân phận của nhị ca, hắn hiểu rõ nguồn gốc của nhị ca hơn bất kỳ người nào, không phải tin tức Kiếm Chủ nói cho hắn biết trước đây, mà là đến từ Đạo Vô Chung.
Vì thăm dò làm thế nào để lật đổ Mẫu Hà, Đạo Vô Chung đã làm rất nhiều thực nghiệm, ví dụ như đánh cờ với Mẫu Hà để thăm dò nhược điểm của nó trên tuyến các thế giới, tính kế mưu đồ dị tộc Đoạn Tí của Azathoth để làm suy yếu lực lượng của Mẫu Hà, đào tạo Duy Độ Chi Tâm để thay thế Chân Giới Thiên Tâm…
Ngoại trừ những thứ này ra, Cổ Khí bày ra ở bên ngoài cũng là một luồng lực lượng vô cùng lớn mạnh, tất nhiên Đạo Vô Chung sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy, Đạo Vô Chung bắt đầu tìm kiếm Cổ Khí không trọn vẹn bổ sung toàn bộ bản nguyên, sau khi thất bại lại lùi lại một bước, muốn bổ sung “Khí linh” cho Cổ Khí, hơn nữa còn lấy được chút thành quả.
Kiếm Chủ đời đầu tiên cùng với lão tổ “Lệnh” của Không, trong lúc vô ý bọn họ đã thu hoạch được cấm thuật thần bí, cũng chính là thứ đến từ Đạo Vô Chung.
Từ đó có Lâm - thân thể Khí Linh Chuyển Thế Tam Thập Tam Trọng Thiên, và Bạch Kiếm Ca - thân thể Khí Linh Chuyển Thế trận đồ Tru Tiên.
Ý thức bản ngã của Bạch Kiếm Ca đến từ khí tức và dấu vết để lại trong trận đồ Tru Tiên, sau khi dung hợp với nhau, trải qua gột rửa trong Mẫu Hà và sau đó hình thành.
Trong lòng Bạch Đông Lâm hiểu ra, hôm nay xem ra, Tru Tiên Tứ Kiếm cùng với trận đồ của Duy Nhất Chân Giới có liên quan đến người siêu thoát Thông Thiên.
“Ngươi đoán không sai, một dấu vết phân thân của ta từng vẫn lạc trong Chư Thiên Chỉ Qua, Bạch Kiếm Ca kế thừa những dấu vết này, đã trở thành dấu vết phân thân mới.”
Thông Thiên dường như là xem thấu tâm tư của Bạch Đông Lâm, nhẹ giọng nói, ánh mắt khó hiểu bình tĩnh không hề có chút dao động, giống như tiêu cự không ở trong thời không này.
Chỉ Qua, tên thật của Chư Thiên sứt mẻ nằm bên trong Duy Nhất Chân Giới.
Lấy chiến, ngừng chiến!
“Nhị ca ta, còn sống hay không?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm ngưng lại, hắn không hiểu cái gì là dấu vết phân thân, cũng không quan tâm những thứ này, hắn chỉ muốn biết tình cảnh của nhị ca mình lúc này.
“Yên tâm.”
“Phân thân dấu vết chỉ là một loại thủ đoạn của người siêu thoát bọn ta vì để duy trì sự tồn tại, Bạch Kiếm Ca vẫn là Bạch Kiếm Ca, cùng ngươi, cùng chúng sinh vô tận, độc nhất vô nhị.”
“Điểm khác biệt duy nhất, chẳng qua là chở một chút hi vọng sống của người siêu thoát mà thôi.
Bạch Đông Lâm nghe vậy, trong lòng nhất thời buông lỏng. Tuy rằng hắn còn rất nhiều nghi ngờ nhưng một người siêu thoát hẳn là không nhất thiết phải lừa hắn.
“Chiến...”
Ánh mắt của Thông Thiên cuối cùng cũng xuất hiện dao động, hiện lên một tia phức tạp, bàn tay hắn ta khẽ nắm, vô danh tấm bia đá bị Bạch Đông Lâm giấu ở chỗ sâu trong thế giới Vô Gian trực tiếp bị hắn ta cầm trên tay.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ nhúc nhích, vẫn chưa lên tiếng, người ta là người siêu thoát, có tư cách để bá đạo.
“Chiến, sự hi sinh của ngươi là đáng giá, vật kia, đúng là đã triệt để tiêu diệt hi vọng của Tai họa đen tối.”
Hắn thấp giọng lầm bầm, bàn tay khẽ vuốt bóng lưng không rõ trên tấm bia đá vô danh. Sau đó, Thông Thiên đưa tay ra, trả lại tấm bia đá cho Bạch Đông Lâm.
“Đạo hữu, bọn ta đều rất chờ mong ngày gặp mặt với ngươi trong tương lai.”
Dứt lời, hai mắt Thông Thiên chậm rãi nhắm lại, Chư Thiên Thái Hạo bị đình trệ triệt để nhất thời sống lại.
Chúng sinh vô tận, bao gồm Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn chí cao vô thượng, đều hoàn toàn không biết gì về việc thời gian của mình bị trộm đi, chỉ có Bạch Đông Lâm chứng kiến tất cả mọi thứ.
“Thì ra, hắn đang đối thoại với ta trong tương lai.”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm khẽ giật giật, trong mắt lóe lên tia xấu hổ, mịa nó chứ xấu hổ muốn chết luôn ấy. Trong lòng của hắn vẫn còn kỳ quái, vì sao Thông Thiên lại khách khí với hắn như thế, còn gọi hắn “Đạo hữu” nữa, đúng là đã tự mình đa tình rồi.
Xào xạc…
Sau sự đình trệ tĩnh mịch tuyệt đối, trong thiên địa một lần nữa xuất hiện tiếng huyên náo, mà có vẻ hơi chói tai, nhưng cũng nhờ có vạn sự vạn vật ầm ĩ mà lúc này mới dung hòa ra một phương thế giới tràn ngập sinh cơ.
Tâm thần căng thẳng của Bạch Đông Lâm hơi thả lỏng, nếu nhị ca không có việc gì, hắn cũng yên lòng, chỉ là vết tích phân thân là vật gì, hắn quyết định muốn lưu ý một hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận