Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2010 - Thần tượng đắp lên tế đàn (1)

“Chỉ có siêu thoát mới có thể đấu với người siêu thoát!”
“Hê hê!”
Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn ta chợt dâng lên một ít nghi ngờ, vốn tưởng rằng lần thăm dò mộ Siêu Thoát này sẽ giống như những lần trước đây, tuy rằng có một chút mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn có thể rút lui cùng những gì thu hoạch được.
Nhưng không biết tại sao lần này lại xuất hiện rất nhiều tên mạnh mẽ bí ẩn đến vậy, họ lại còn hợp sức kích hoạt một lối đi vòng xoáy, mở ra thời không mộ địa tầng thứ hai chưa từng nghe nói đến bao giờ.
“Trong họa ắt có phúc, cơ duyên dưới nguy cơ này, là càng tới gần người siêu thoát hơn......”
Dằn suy nghĩ phức tạp xuống, Ám Sinh Thiền Đế chầm chậm xòe bàn tay ra, những con ngươi dựng thẳng trên đó trừng mắt nhìn, hiện lên một tia sáng u tối, sau đó một phiến đá màu xám trắng xuất hiện trong không khí.
Phiến đá hết sức bình thường, như thể được tùy tiện cắt ra từ mặt đất, bề mặt thô ráp in hằn một dấu chân có kết cấu rõ ràng, điều kỳ quái là dấu chân này được sinh ra với bảy ngón chân, trên đó vấn vít một nhịp điệu không thể hiểu nỗi.
Chớ coi thường thứ này, nó chính là bảo bối của Ám Sinh Thiền Đế, đòn sát thủ tuyệt đối.
Vào những năm tháng vô tận trước đó, có một người siêu thoát ghé xuống Ám Ngôn tộc, lúc chia tay đã lưu lại một đôi dấu chân ở ngay vị trí đứng.
Có trời mới biết, vì tranh giành vật thánh này mà Ám Sinh Thiền Đế đã phải trả cái giá khủng khiếp đến mức nào, chỉ mỗi việc bày bố mưu đồ đã tiêu tốn hết vài Vô Lượng Diễn kỷ, đầu của số sinh linh vì đó mà chết có thể chất đầy cả một thế giới đại thiên.
“Hự! Ha——”
Ám Sinh Thiền Đế nắm chặt phiến đá, một nửa số con ngươi đứng thẳng trên thân thể trợn to đến cực hạn, hai tròng mắt vằn vện tơ máu như sắp nổ tung, trong con ngươi hiện lên thần quang rực rỡ, sau đó triệt để yên lặng trở lại.
“Tôn sùng! Vĩnh Ám Jehovah đại nhân, xin cho phép ta sử dụng sức mạnh của ngài!”
“Phá!!”
Bùm! Rắc rắc——
Dấu chân trên phiến đá màu xám trắng được Ám Sinh Thiền Đế giơ lên cao nổi lên những tia sáng vàng kim, tựa như gợn sóng dao động dập dờn ra bốn hướng.
Trông thì chậm chạp, nhưng thoắt cái đã lan rộng đến tận cùng thời không, trụ trời bị chém đứt, thời không vỡ vụn và Khái Niệm bị xóa sạch. Uy lực đáng sợ không hề suy giảm, chém mạnh vào ngực của thần tượng, thân thể đồ sộ cứng đờ trong chốc lát, đôi mắt chứa vòng xoáy Thiên Hà khổng lồ kia lập tức vỡ nát tan tành, rồi bị bóng tối cắn nuốt.
“Hô, hô ~ Hê hê, ha ha ha!!”
Nhìn thần tượng đã hoàn toàn mất đi năng lực vận chuyển, Ám Sinh Thiền Đế cười rộ lên một cách điên cuồng, hắn ta cầm phiến đá trong tay, thoáng cảm thấy bản thân đã trở thành chúa tể trong ngôi mộ này.
“Hừ! Cơ duyên siêu thoát, ai cũng đừng hòng cướp khỏi tay ta!”
Nhìn Khái Niệm Nguyên Thể gần trong gang tấc, chỉ cần tiện tay là có thể nắm lấy, trong lòng Ám Sinh Thiền Đế tràn đầy kiêu hãnh, cẩn thận từng li từng tí cất kỹ phiến đá, sau đó sải bước xông tới chỗ quang cầu đỏ thẫm.
Răng rắc!
Hư Không vỡ vụn, một bóng người bước ra từ trong đó, lơ đi Ám Sinh Thiền Đế đang vội vã lao đến, muốn vượt lên tiến vào Khái Niệm Nguyên Thể trước.
“Láo xược!! Cút——”
Ám Sinh Thiền Đế giận tím mặt, vất vả lắm hắn ta mới giành được chiến thắng trong gian khổ, há có thể để cho kẻ khác cướp đi thành quả của mình? Trong mắt hắn ta trào dâng sát ý, tức khắc lấy phiến đá xám trắng ra.
Người có thể bước vào đây đều không phải nhân vật đơn giản, che che giấu giấu sẽ chỉ cho người khác thêm cơ hội, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là dùng thủ đoạn chớp nhoáng chém giết đối phương để chấn nhiếp quần hùng.
“Ồ? Ngươi có chuyện gì sao?”
Thân hình Bạch Đông Lâm dừng lại, chậm rãi quay người, chờ lúc thấy rõ thân thể lít nha lít nhít con ngươi dựng thẳng cực kỳ quái dị trên thân thể trần trụi của Ám Sinh Thiền Đế, trong mắt hắn thoáng qua một chút khó chịu, nhưng lại liếc nhìn phiến đá xám trắng đầy hứng thú.
“Có chuyện gì hả?”
Phản ứng khinh miệt như vậy khiến Ám Sinh Thiền Đế tức giận đến trợn mắt há mồm, bên trong những con ngươi dày đặc hé ra mấy cái miệng phủ kín răng nhọn và ngập đầy máu, hắn ta gầm gừ gào thét, thoáng chốc dáng vẻ càng thêm kinh khủng.
Những cái miệng này đều không phải hư ảo mà là cơ quan nội tạng mọc sâu trong con ngươi, chỉ có thể nói dáng dấp của người thuộc Ám Ngôn tộc này quả thực có hơi quái lạ.
“Xấu thật đấy.”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm cực kỳ nghiêm túc, đưa ra đánh giá khách quan nhất.
Tuy có câu nói đừng lấy thành bại luận anh hùng, không dùng xấu đẹp bàn mạnh yếu, nhưng Bạch Đông Lâm không cần phải che giấu niềm yêu ghét của mình, đây là đặc quyền của cường giả.
“Tên ngạo mạn! Chết đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận